"Nha đầu, sao mắt lại đỏ như vậy? Đã khóc?" Bà mai mang theo quýt lấy từ chỗ Lý Tú Lan đến tìm đại nha đầu, vừa vào phòng liền thấy đại nha đầu ngồi ngẩn người.
"Đại nương, đại nãi nãi có thai." Đại nha đầu ngẩng đầu, mắt thoáng chốc lại tẩm đầy lệ.
"Nghe ai nói mê sảng?" Bà mai phì một tiếng, cười hỏi.
"Người trong trại nói.
Lúc ta đi đón đại đương gia quay về trại, nghe bọn hắn nói." Đại nha đầu đáp.
Bà mai xua tay "Không thể nào.
Đại đương gia cho dù lợi hại, cũng không có bản lĩnh mới vài ngày liền......" Bà mai nói đến đây, mắt chợt lóe, nỉ non "Cũng không nhất định......!Vạn nhất là tạp chủng của dã nam nhân thì sao?"
Đại nha đầu không có nghe tiếng bà mai nói thầm phía sau, nhưng đại khái hiểu được, hạ giọng, hỏi "Nhưng......!Nhưng bọn họ không phải thành thân rồi sao?"
Bà mai thấy đại nha đầu đối với chuyện nam nữ dốt đặc cán mai, kéo tay đại nha đầu đặt ở trên đùi, cẩn thận nói một chút, mặt đại nha đầu đỏ bừng, nhưng vẫn tiếp tục nghe.
"Cô nương sắp gả đi rồi, còn e lệ như vậy." Bà mai cười nói.
Đại nha đầu càng thêm xấu hổ, đầu cũng không dám nâng, mềm mại kêu "Đại nương!"
"Đúng rồi, đây là đại nãi nãi thưởng, đại nương mang qua cho ngươi." Bà mai chỉ vào quýt mật trên bàn.
"Đại nãi nãi thưởng?" Đại nha đầu gào thét, không quá muốn nhận.
Bà mai nhìn ra nàng không muốn, nói "Nha đầu cứ yên tâm, tiếp qua chút thời gian, mấy thứ này, liền sẽ không còn đưa từ chỗ nàng ta qua đây nữa."
Đại nha đầu gật đầu, cầm lấy một quả từ từ lột vỏ, miệng tràn đầy vị ngọt của nước trái cây.
"Thực ngọt." Đại nha đầu cảm khái "Về sau còn có thể ăn thì tốt rồi."
Bên kia, Lý Tú Lan bởi vì trượt tay rơi vỡ chén trà, nước bắn tung tóe ướt làm quần lụa.
Hứa Tam Oản lấy khăn định lau cho Lý Tú Lan, nhìn vị trí ẩm ướt có chút không chịu nổi, tay ngừng giữa không trung.
"Đưa ta đi." Lý Tú Lan nhận lấy khăn từ trong tay Hứa Tam Oản, ngón tay nhẵn mịn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của Hứa Tam Oản, giống như lông tơ phất qua, Hứa Tam Oản nhất thời thất thần, tim đập lợi hại, thuận thế cầm tay Lý Tú Lan, muốn cầm bàn tay trắng ngọc kia ôm vào lòng.
"Lan nhi, ngươi đáp ứng ta sao?" Hứa Tam Oản hỏi.
Lý Tú Lan rút tay về, cúi đầu lau nước trên quần lụa, không trả lời.
"Sao không nói lời nào?" Hứa Tam Oản nóng vội "Còn có gì băn khoăn?"
Lý Tú Lan ngừng động tác, giương mắt nói "Nếu ta là nữ tử, liền cái gì cũng đáp ứng rồi.
Qua thêm vài năm, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, cũng coi như kết cục viên mãn."
Hứa Tam Oản nghe lời này, nhăn mi, nói "Ngươi muốn làm gì, ta lại không ngăn cản ngươi, tùy ngươi tự tại."
Lý Tú Lan lắc đầu, trong mắt rưng rưng, nghẹn ngào đáp "Không phải sợ cái gì."
"Vậy lo chuyện gì?" Hứa Tam Oản hỏi.
"Ngươi biết ta vì sao giả làm Tú Mai xuất giá?" Lý Tú Lan hạ mắt "Ngươi có biết vì sao ta tâm tâm niệm niệm phải xuống núi?"
Hứa Tam Oản sửng sốt, hắn toàn tâm với việc xác minh thân phận của Lý Tú Lan, lại quên mất chuyện này.
"Năm thứ hai sau khi ngươi đi, trong vịnh gặp giặc cướp.
Một vịnh người chết, người bị thương.
Còn có một số nữ nhân mệnh không tốt, bị đám giặc cướp kia làm nhục, tính tình lớn liền tự sát mà chết, nhát gan sợ phiền phức thì nhận mệnh sống tạm qua ngày, bị bán vào câu lan kỹ viện, lưu lạc phong trần." Lý Tú Lan nói những chuyện đau