Đại nha đầu bước vào cửa, duỗi dài cổ nhìn vào trong.
Liếc mắt thấy nhân ảnh, vội vàng gọi "Đại nãi nãi, dược để trên bàn."
Lý Tú Lan lần đầu tiên gặp nữ nhân khác bà mai, lại còn là nha đầu mới lớn, cảm thấy thật mới lạ.
"Ngươi là người trong trại này?" Lý Tú Lan thanh âm không to không nhỏ, không mềm mại uyển chuyển như nữ tử, nhưng so với nữ tử lại trong trẻo hơn, mang theo chút ý cười hỏi.
Đại nha đầu chưa từng nghe qua thanh âm dễ nghe như vậy, trong trại thuần một đám nam tử lỗ mãng, còn có vài lão bà, chính cô lại còn nhỏ, dáng người mặc dù phát triển không ít so với vài năm trước, nhưng chỉ cần mở miệng liền biết vẫn chỉ là nha đầu chưa lớn, không coi là nữ nhân.
Nàng run rẩy, nói không rõ ràng, cúi đầu thật thấp, căng thẳng nói: "Đúng vậy.
Nô chín tuổi liền đi theo Đại đương gia vào trại."
Đây là con dâu nuôi từ bé tên thổ phỉ kia bắt lên núi sao? Lý Tú Lan đánh giá một phen, thấy y phục trên người đại nha đầu làm từ vải thô, không giống cách ăn mặc cẩn thận, lại xua đi ý tưởng trong đầu.
"Trong nhà người còn ai?" Lý Tú Lan lại hỏi.
"Đều......!Đều không còn." Đại nha đầu bị gợi lên chuyện cũ trong lòng khổ sở, hấp hấp cái mũi, một bộ dáng vẻ muốn khóc.
Lý Tú Lan luống cuống tay chân, từ trong ống tay áo lấy ra khăn tay thêu hoa tinh xảo gói mứt hoa quả, đưa tới trước mặt đại nha đầu.
"Đừng khóc, ta......!Ta mời ngươi ăn kẹo."
Đại nha đầu không dám lấy, xua xua tay, lắc đầu.
Lý Tú Lan không có cách nào khác, tuy y có bào muội, nhưng tuổi tác bọn họ cũng ngang nhau, thực tế không có nhiều kinh nghiệm dỗ người.
Mắt thấy nước mắt đại nha đầu không kiểm soát được rơi xuống, Lý Tú Lan nghĩ muốn lau giúp cũng không đúng, lên tiếng an ủi cũng không phải, hai người liền ngồi ở đó, thẳng đến khi Hứa Tam Oản luyện võ trở về.
"Đây là làm gì?" Hứa Tam Oản vào nhà, lên tiếng hỏi.
Đại nha đầu vừa nghe thanh âm Hứa Tam Oản, run lên một chút, không thể tin được ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tam Oản so với trước kia càng thêm cao lớn cường tráng.
"Tam......!Đại đương gia." Đại nha đầu thoáng chốc trời quang mây tạnh, cười gọi.
Hứa Tam Oản ngây người, không biết nha đầu này xuất hiện từ đâu.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn là bào muội của Tú Lan, nhưng là tuổi tác không giống, bộ dáng cũng kém quá xa......
"Ai vậy?" Hứa Tam Oản chỉ vào đại nha đầu đứng giữa phòng, hỏi Lý Tú Lan.
"Ngươi người trong trại, ta sao biết." Lý Tú Lan đối Hứa Tam Oản tức giận, đại nha đầu trên mặt còn lộ vẻ nước mắt, hắn dùng nhiễm son phấn mùi hương khăn lụa ôn nhu cẩn thận đích đưa đại nha đầu lau sạch mặt.
"Nô, nô là do năm trước đại đương gia cứu năm về Hứa gia trại.
Lúc đó trong nhà nô bị cháy, cha mẹ cũng đã mất." Đại nha đầu sợ Hứa Tam Oản phạt nàng, lại nói "Đại nương chân không tốt, nô là giúp đại nương đưa thuốc đến cho đại nãi nãi."
Hứa Tam Oản suy tư một lát, tựa hồ vài năm trước từng đã cứu một tiểu nha đầu.
"Lần sau ngươi không cần đến, để người khác làm." Hứa Tam Oản dặn dò.
Đại nha đầu lòng tràn đầy vui mừng, tưởng đại đương gia đau lòng nàng, cố nín ý cười, sau khi hành lễ liền cúi đầu đi ra ngoài.
"Còn chưa uống thuốc?" Hứa Tam Oản đợi đại nha đầu rời đi, dùng tay chạm vào mép ngoài chén, kiểm tra độ ấm của thuốc, bởi vì đã để một thời gian, thuốc đã hơi lạnh "Cùng nàng nói chuyện hồi lâu?"
"Cùng ngươi có quan hệ gì đâu." Lý Tú Lan nhịn không được cãi lại.
Hứa Tam Oản đột nhiên không nể mặt, hiền hoà trên người tiêu tán sạch sẽ, lộ ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
"Ngươi cùng nàng nói chuyện, ta mất hứng."
Lý Tú Lan giống như nghe được chuyện cười, sợ hãi vừa rồi thoáng chốc tan thành mây khói, y thoải mái cười to, mặt cũng đỏ, khóe mắt chảy ra vài giọt lệ, lại bất ngờ hít khí, lập tức ôm bụng, kêu ra tiếng.
Hứa Tam Oản không hiểu Lý Tú Lan vì cái gì cao hứng như vậy, ảo não y không có nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của mình, lại đau lòng y, liền đỡ lấy Lý Tú Lan, tay vén lên vạt áo y, giống con rắn linh hoạt