Sợ rằng Tạ Dư Trì làm sao cũng sẽ không bao giờ đoán được thế giới mà nàng trọng sinh không phải là thế giới ban đầu.
Nàng đột ngột qua đời tại nhà.
Trạng thái linh hồn đã lang thang bên ngoài rất lâu, lắc lư nhìn nhân sinh trăm thái, mới nhận ra mình đã chết, chỉ là một sợi hồn phách.
Tạ Dư Trì có chút chậm nửa nhịp, nàng bay đến nhìn cha mẹ mình, bọn họ khóc rất khổ sở, một đoàn thân thích cũng đến.
Đây là —— lễ tang của nàng?
Tạ Dư Trì nghiêng nghiêng đầu trong không khí, bay xuống dừng lại trên quan tài của mình, nàng tò mò muốn chạm vào thi thể của mình qua quan tài, lại phát hiện đầu ngón tay xuyên qua quan tài, cũng xuyên qua thi thể của nàng.
Nàng ngao ngán bay lên trời, nhìn dáng vẻ cha mẹ già nua mà lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Rốt cuộc, nàng đã chết như thế nào?
Cái gì cũng chưa làm ——
Thật đáng tiếc.
Tạ Dư Trì muốn khóc, lại phát hiện quỷ hồn không khóc được, nàng muốn ôm cha mẹ nhưng lại xuyên qua cơ thể họ...
Nếu, nếu có cơ hội khác...
Nếu sống thêm một lần...
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Khi Tạ Dư Trì tỉnh lại, nàng đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Nàng bò dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo, hậu tri hậu giác nhận ra chính mình vậy mà có thực thể? Không phải nàng đã chết rồi sao?!
Tạ Dư Trì ngơ ngác nhìn đôi tay của mình, trắng nõn, mềm mại...!Rất nhỏ.
Nàng nhìn xuống bản thân mình, lại phát hiện hình như đây không phải là cơ thể của nàng.
Rất kỳ quái, rõ ràng không phải thân thể của nàng, nhưng không có chút cảm giác không ổn nào.
Tạ Dư Trì nhìn căn phòng, nó rất sang trọng nhưng không hiểu sao lại phủ đầy bụi, nàng duỗi tay xoa mặt bàn, một lớp bụi rất dày.
Không nghĩ ra được...!Nàng vốn định gãi gãi đầu theo thói quen, nhưng ngón tay đã bẩn, nàng dừng hành vi của mình, mở tủ quần áo ra.
Phía sau cánh cửa tủ là một tấm gương lớn toàn thân.
Tạ Dư Trì ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương trong gương, nàng làm mặt quỷ với gương, tiểu cô nương bên trong cũng làm mặt quỷ với nàng, dễ thương không thể tả.
Chiều cao này ——
Mặc dù Tạ Dư Trì biết có thêm một cơ hội làm lại tất cả thì không nên kén cá chọn canh, nhưng, có lẽ con người thực sự là sinh vật tham lam.
Miễn cưỡng tiếp thu thân thể này, nàng tìm kiếm trong ngăn kéo trên đầu giường một lúc, tìm thấy một tấm thẻ căn cước?
Tạ Dư Trì, 18 tuổi, nữ, quốc tịch Trung Quốc?
Cùng tên? Không, 18?! Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua gương theo phản xạ, khóe miệng không nhịn được run rẩy.
Được rồi, căn cước nói 18 thì là 18...
『 Ting! Mục tiêu nhiệm vụ: Khám phá biệt thự!
Phần thưởng cho nhiệm vụ: Hướng dẫn cho người mới! 』
『 Đây là một biệt thự trống trải...!Nhưng tại sao, thường xuyên có tiếng bước chân và tiếng gầm rú không thể giải thích được...!』
『 Mời ký chủ tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì! 』
Tạ Dư Trì chậm nửa nhịp:???
Lời giải thích giống như ngôi nhà bị ma ám này là cái gì?!
Nàng có chút luống cuống đặt lại thẻ căn cước rồi nhìn căn phòng một lần nữa.
Phòng nữ sinh rất nhỏ, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Tạ Dư Trì nhìn tấm màn, bước tới kéo ra, ánh nắng chiếu vào trong phòng, đồng thời, nàng nhìn thấy một vũng máu ở dưới lầu? Còn có...!Thức ăn thừa? Là thức ăn thừa đúng không?
Tạ Dư Trì có chút không thể tin tưởng, nàng mở hết rèm cửa, nghiêng người nhìn thành phố xa lạ này, chợt thấy một người đang lảo đảo lắc lư đang bước đi trên phố.
Từ góc độ này có thể thấy quần áo của người đàn ông này rất rách nát, thậm chí anh ta chỉ có một tay, còn tay kia thì vô lực dính trên người, nhưng bóng dáng anh ta bước đi có chút quá cứng đờ thì phải?
Tạ Dư Trì chống cằm nghĩ, khi quay đầu lại, nàng thấy một người khác cũng đang lảo đảo lắc lư đi tới...
Nàng đột nhiên lùi lại một bước, kéo rèm cửa soạt một tiếng.
Nàng đã thấy cái gì?!
Đó không phải là con người đúng không?!
Này này, cái này, cái việc trọng sinh này, mụ nội nó, đây không phải là trọng sinh bình thường!
Sắc mặt Tạ Dư Trì đã tái mét, hơn nữa còn có chút muốn nôn mửa, muốn quên đi hình ảnh vừa mới nhìn thấy, người kia bị gặm cắn đến hoàn toàn thay đổi, treo đầy xác thối...!À không, hẳn là một tang thi.
Con tang thi kia lắc lư đi xung quanh, cánh tay bị gãy lộ cả xương trắng, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.
Vừa rồi lời giải thích kia nói cái gì? Nhiệm vụ? Hướng dẫn cho người mới?
Hmm, đây là hệ thống sao?
Tạ Dư Trì đã từng đọc qua vài quyển tiểu thuyết về tận thế, ngồi trên giường suy tư, thế giới này có phải là thế giới lúc đầu hay không? Nếu nàng về nhà thì có thể gặp lại cha mẹ hay không? Nhưng mà ngay cả tang thi cũng đã xuất hiện rồi, điều siêu nhiên như thế này cũng đã xảy ra, vậy thì cha mẹ nàng sẽ thế nào đây?
Còn có cái gì mà thường xuyên có tiếng bước chân và tiếng gầm rú không thể giải thích được, có nghĩa là có tang thi trong biệt thự này!
Trời ạ, một nữ tử yếu đuối như nàng phải làm gì để đối phó với lũ tang thi đây? Còn phải tìm hiểu tất cả nữa chứ?!
Tạ Dư Trì nằm trên giường nghĩ xem mình nên ra ngoài hay là chết đói trong phòng.
Chết đói không khỏi có chút nghẹn khuất.
Tạ Dư Trì đứng dậy, lại tìm kiếm trong phòng một hồi, cố gắng tìm một vũ khí tiện tay, chẳng hạn như là Thần Khí gì đó...
Ừm, không có.
Tạ Dư Trì tìm được một chai rượu rỗng, nàng đập nó xuống cạnh bàn, nắm cổ chai cảm thấy chân mình có chút run lên.
Tạ Dư Trì run rẩy mở cửa phòng ra một chút, cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện không có ai, mới yên tâm mở cửa đủ để mình đi ra ngoài.
Phòng không đủ ánh sáng trông thật u ám.
Tạ Dư Trì nín thở, lặng lẽ bước đi, tận lực không gây ra tiếng động.
Nàng nghĩ có lẽ nàng nên vào phòng bếp, bởi vì chỗ đó sẽ có dao làm bếp hay thứ gì đó có thể làm vũ khí.
Đột nhiên, bả vai chùng xuống.
Trên tay trái Tạ Dư Trì là một chai rượu, nàng thấy một cái đầu nửa rớt nửa dính cách chính mình gần như vậy, trong lúc