Dường như anh ta đã trở thành nơi phát tiết của mỗi một người bình thường ở đây, sự bất lực với mạt thế, đối mặt với cường giả, đối mặt với tang thi, đối mặt với sự đói khát của chính mình cùng với tài nguyên sinh tồn ít ỏi không có bao nhiêu, tất cả mọi thứ, áp lực cảm xúc, toàn bộ đều phát tiết thông qua anh ta.
Anh ta kêu cứu, anh ta xin tha, anh ta nói sẽ cho họ đồ ăn và cầu xin họ buông tha cho anh ta, nhưng những người ở ngoài song sắt kia chỉ mắt lạnh nhìn anh ta giãy giụa.
"Cứu cứu anh ta..." Tạ Dư Trì nói, "Anh ta là con người!"
Thanh Hòa không nhịn được cười rộ lên, "Đương nhiên, tất cả mọi người ở đây đều là người." Thanh Hòa thì thầm vào tai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì nghe rất rõ, "Đây là nhân loại."
"Không không, anh ta chỉ ăn trộm thôi.
Không cần thiết phải chết! Đã mạt thế, cũng không còn bao nhiêu nhân loại..."
"Không không, loại người không có thực lực chỉ có thể sống bằng cách trộm cắp này, không có bao nhiêu giá trị trong căn cứ này, bởi vì anh ta sẽ không tạo ra giá trị, chỉ biết tiêu hao tài nguyên.
Mạt thế, tài nguyên có hạn."
Thanh Hòa vẫn đang cười, nhưng Tạ Dư Trì không ngừng lắc đầu, Thanh Hòa nói rất có đạo lý, nhưng nàng chỉ cảm thấy không đúng, không đúng a —— "Em là người...!Nhưng, nhưng..."
Cuối cùng tang thi kia cũng đến bên chân người đàn ông đó.
Nó gầm lên, dùng móng vuốt lao tới nhưng không thể bắt được anh ta, dây thừng trước ngực quấn chặt khiến nó không thể tiến thêm một bước, nó mở miệng gầm rú, gào rống, giãy giụa, người đó sợ tới mức khóc, không ngừng muốn lui về phía sau, mắt cá chân bị xích sắt trói chặt chảy máu, thậm chí da thịt còn bị cắt.
Nhưng mùi máu càng kích thích tang thi hơn, làm nó càng thêm điên cuồng tiến về phía trước.
"Lên đi! Ăn luôn hắn!"
"Xé nát hắn!"
...
"Cầu chị cứu lấy anh ta..." Tạ Dư Trì đột nhiên ôm lấy Thuật Dung, nàng ngửa đầu ôm eo Thuật Dung, "Cầu chị..."
Vốn dĩ Thuật Dung vẫn luôn mắt lạnh nhìn sân khấu, đột nhiên bị ôm lấy suýt phản xạ có điều kiện ném văng Tạ Dư Trì ra, cô mạnh mẽ nhịn xuống xúc động kia, cúi đầu.
"Cầu chị, cứu anh ta...!Em, em cho chị phù chú được không? Em vẫn còn rất nhiều thứ, nước, thức ăn và cả quần áo nữa..."
Không hiểu sao Thuật Dung lại nghĩ đến khoảnh khắc Tạ Dư Trì mặc áo ngủ thỏ con ôm chặt lấy cô xem phim ma, cô mím môi không trả lời, lại nhìn về phía giữa sân.
Dây thừng được nới lỏng một chút, tang thi đột nhiên nhào về phía trước, tiến lại gần người đàn ông thêm một bước.
"Hôm nay không chết, ngày mai cũng sẽ chết." Thuật Dung lạnh giọng, "Một lần, hai lần, em có thể cứu mấy lần?"
"Nhưng em không thể...!Không thể...!Nhìn...!Có người nào đó đang ở trước mắt em...!Chết đi...!Em...!Em sợ..." Tạ Dư Trì khóc ra cả nước mắt nước mũi, thật ra Thuật Dung có chút ghét bỏ, dù sao Tạ Dư Trì vẫn luôn ôm cô...
Thuật Dung nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này, khi trực thăng hạ xuống, Thanh Hòa muốn chạy lại có chút chần chờ, bị cô kêu liền lên phi cơ.
Còn cô bé này thì sao? Nàng liều mạng ôm chú chó kia vào lòng.
Một con chó tang thi.
Cho dù ở lại, chó tang thi chưa chắc sẽ chết.
Khi đó Thuật Dung cảm thấy người này thật sự rất ngu ngốc, chỉ là một người bình thường, đối mặt với cái chết sẽ có loại lựa chọn này?
Cô ra lệnh cho trực thăng cất cánh, lại thấy Thanh Hòa giương súng bắn tỉa nhìn tình cảnh bên dưới qua ống ngắm.
Thanh Hòa rất ít quan tâm đến điều gì đó.
Thuật Dung hiểu Thanh Hòa, người này tùy tiện, thoạt nhìn nhiệt tình nóng bỏng nhưng trên thực tế lại cực kỳ máu lạnh.
Thanh Hòa cậu ấy, rất vô tâm.
Bởi vì hành động của Thanh Hòa, cô đã lệnh cho trực thăng tạm thời không rời đi.
Sau đó, cô thấy một cuộc giao tranh không thể tưởng tượng nhất.
Người thường muốn cầu sinh...
Cùng với, tang thi 2 Sao ngã xuống.
Thuật Dung nâng tay lên, một quả cầu giấy màu vàng vô cùng chuẩn xác trúng vào lưng tang thi kia.
Trong mắt người thường, đó là tang thi vừa tiến lên thì bất ngờ bùng cháy hóa thành một đống tro tàn.
Mọi thứ quá đột ngột, quá khó tin.
Sân khấu yên tĩnh trong nháy mắt.
Tạ Dư Trì hít hít nước mũi, có chút không phản ứng kịp.
『 Ngài ấy dùng phù chú mà ngài đã cho ngài ấy.
』
Tạ Dư Trì chớp chớp mắt, Thuật Dung thật sự ra tay?
"Em sẽ là một đồng đội tốt." Thuật Dung nói.
"Hả?" Tạ Dư Trì không hiểu ra sao.
Thanh Hòa phức tạp nhìn Thuật Dung, "Để mình đi nói chuyện với bọn họ? Thả người này đi?"
"Ừm." Thuật Dung lấy giấy ăn ra, đưa cho Tạ Dư Trì, "Đây."
"Cảm ơn chị!"
Thuật Dung không nói gì, cô nghe thấy tiếng chửi rủa chán nản của những người xung quanh, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Mạt thế, đối với những người bình thường sẽ thế nào?
Dù người thường có ở đâu, đối với họ đó đều là mạt thế.
Hơn nữa, họ sẽ tạo ra địa ngục cho những người thường yếu hơn họ.
Thuật Dung kéo tay Tạ Dư Trì, đưa nàng ra khỏi nơi này, đứng ở đầu đường, vừa vặn Thanh Hòa cũng đã làm xong chuyện, đã đi tới.
Tạ Dư Trì lấy ra 5 tấm phù chú đưa cho Thuật Dung, "Đây." Hôm nay nàng bớt thời gian để làm 10 tấm phù chú 1 Sao, nhưng nàng không dám làm 2 Sao, nàng định trước khi đi ngủ sẽ làm 1 tấm.
Nàng nhìn 18 tấm phù còn lại trong ba lô, mím môi.
"Tôi sẽ cho em 3 túi tinh hạch, được chứ?"
"Không cho cũng được...!Chị vừa mới, giúp em..." Tạ Dư Trì có chút thẹn thùng.
Thuật Dung không trả lời, nhìn về phía Thanh Hòa.
Tạ Dư Trì nhìn tiến độ đã thành: 90%, có chút tâm tắc.
"Còn chỗ nào có thể đi nữa không?"
"Đây là khu giải trí, bên trong chính là nơi cư trú, có chút loạn." Thanh Hòa không kìm được châm một điếu thuốc, nói: "Đi thôi."
"Tôi sẽ đợi hai người ở đây." Hiển nhiên Thuật Dung rất ghét bỏ nơi này.
Khu cư trú thật sự rất loạn, rác vứt bừa bãi ra đường, còn có quần áo cũ nát bẩn thỉu.
Tạ Dư Trì thấy, dưới mỗi trụ đèn đường đều có người đứng??
Còn có một ít bậc thang ngoài phòng ở, cũng có người ngồi, hình như họ đều là...!Gái làm