"..." Thủ lĩnh thành phố L có chút không nói nên lời, "Thật là một cô gái ngây thơ..."
"Nói trắng ra, căn cứ của Thuật Dung bọn họ, gọi là tổ chức thì đúng hơn." Thủ lĩnh thành phố H đột nhiên mở miệng nói, "Căn cứ là chỗ tránh nạn, là nơi trú ẩn, còn tổ chức là bến đỗ của người dân trong mạt thế."
Tạ Dư Trì nghĩ về khu bình dân, không nói gì.
Nhưng mà, đây là nhân tính, không phải lỗi của Thuật Dung.
"Thuật Dung bọn họ trước kia làm gì, bọn tôi không biết rõ lắm.
Nhưng..." Thủ lĩnh thành phố L trầm ngâm một lúc, "Tôi nghe nói, trước mạt thế cô ấy đang nghiên cứu thuốc biến đổi các chức năng cơ thể con người."
"Ý ngài là Thuật Dung có liên quan đến nguyên nhân của mạt thế? Hay là tang thi đó do Thuật Dung tạo ra?" Tạ Dư Trì không tin, nhưng trong đầu lại hiện lên đủ loại tang thi bị nhốt trong tầng hầm của tòa nghiên cứu khoa học ngày đó...!Vừa thấy là biết tốn rất nhiều công sức, không phải xây trong thời gian ngắn...
Không, không thể nghi ngờ họ...
"Căn cứ của Thuật Dung đã được xây dựng tương đối hoàn chỉnh đúng không?" Thủ lĩnh thành phố L nói, "Chúng tôi có rất nhiều thứ vẫn đang được xây dựng."
"Nhóm người bọn họ không thuộc quân đội, trước kia cũng không cống hiến vì quốc gia." Thủ lĩnh thành phố H nói, "Bọn họ thuộc về bóng tối."
Thuộc về...!Bóng Tối?
Tạ Dư Trì mím môi.
"Có thể cô không tin, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy cô và bọn họ không cùng một thế giới." Thủ lĩnh thành phố L rất là thâm tình, "Bọn họ có rất nhiều thứ chưa nói với cô, đúng chứ? Về thân phận của bọn họ trước mạt thế, về ngọn nguồn của căn cứ, rất nhiều rất nhiều thứ...!Tuy rằng cô là phó căn cứ trưởng, nhưng cô có biết gì về căn cứ này không? Cô —— có thực quyền không?"
Tạ Dư Trì rất không muốn thừa nhận, nhưng những gì người này nói đều đúng.
Nàng quá xa lạ với Thuật Dung và mọi người trong căn cứ, cứ như thể nàng là phó cơ trưởng vậy, có lẽ không có nhiều người trong căn cứ thực sự cho rằng nàng là phó căn cứ trưởng, có lẽ có rất nhiều người giống Ngô Khải, cho rằng mình ôm đùi Thanh Hòa, bán...!Ừm, thượng vị.
Thuật Dung cảm thấy rất hứng thú với chức nghiệp của nàng, nhưng, nhưng nếu cô không thỏa mãn với việc nghiên cứu phù chú, cô có giải phẫu mình hay không, giữa Phù Chú Sư và những người khác có gì khác không? Tạ Dư Trì không rõ lắm.
Nàng thực sợ hãi.
"Căn cứ khác với tổ chức, cô kết bạn với người thuộc về bóng tối, sẽ không thấy được ánh mặt trời."
"Nguyên nhân chính là như thế, bọn họ...!Khát vọng ánh mặt trời hơn bất kỳ kẻ nào trong bóng tối." Tạ Dư Trì thấp giọng nói, "Ý tốt của ngài tôi nhận, thực xin lỗi, tôi từ chối lời mời của mọi người."
"Thôi được."
Dù từ chối nhưng lúc trở về Tạ Dư Trì vẫn rất mờ mịt.
Trong mạt thế này, nàng có thể tin ai?
Tạ Dư Trì ngồi một mình trong góc tường, điều đáng sợ nhất trong mạt thế là gì? Rốt cuộc là tang thi hay là nhân loại?
Mất các quy tắc trật tự, lợi ích được đặt lên hàng đầu, thực lực vi tôn.
『 Ký chủ sẽ trở nên mạnh mẽ.
』
Giọng nói máy móc của hệ thống phát vang lên.
Ừm, ta sẽ trở nên mạnh mẽ.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể khống chế mọi thứ.
Mở ra, rương nhỏ bí ẩn.
『 Ting! Nhận được Phiếu mở rộng giới hạn cao nhất mỗi ngày × 1! 』
『 Phiếu thưởng mở rộng giới hạn mỗi ngày: Tăng giới hạn mỗi ngày của bất kỳ loại phù chú nào! 』
Vậy, dùng nó lên phù chú 2 Sao đi.
『 Ting! Sử dụng thành công! Giới hạn cao nhất mỗi ngày: 4 』
Tạ Dư Trì nghe âm thanh của hệ thống, cảm thấy rất mệt mỏi.
Ý nghĩa của việc nàng vào mạt thế là gì? Ý nghĩa nàng sống lại một lần nữa là gì? Nàng tình nguyện chết đi vào thời điểm nàng đơn thuần nhất chứ không muốn thấy mặt tối của con người trên thế giới.
Nàng tình nguyện tin rằng mọi người đều là người tốt, nàng hy vọng mình sẽ không bị lừa dối và lợi dụng, sẽ không hoang mang về việc mình nên tin ai.
Điều này thật đáng buồn.
Tạ Dư Trì cảm thấy vậy.
"Sao lại ở chỗ này?" Thuật Dung đẩy cửa ra, Khiếu Thiên ngao ô một tiếng chạy tới, chạy quanh dưới chân Tạ Dư Trì, cọ vào ống quần nàng.
Tạ Dư Trì vuốt vuốt lông Khiếu Thiên, sau đó trên tay nhiễm một ít máu đỏ, nàng nhìn bàn tay, giật mình —— Ừm, Khiếu Thiên bị thương.
Tuy tốc độ khôi phục nhanh, hiện tại đã khá hơn nhưng vẫn chưa được tắm rửa.
"Em có gì muốn hỏi sao?" Thuật Dung dựa vào nàng ngồi xuống.
"Mạt thế là do chị tạo ra?"
"Không phải." Thuật Dung nói, "Nhưng trước khi mạt thế bắt đầu, tôi đã nhận được tin tức."
"Chị nghiên cứu thuốc..."
"Ừm, tôi và Thanh Hòa đều dùng, khi mạt thế bắt đầu đã thăng cấp 1 Sao.
Không biết tác dụng phụ."
Tạ Dư Trì ngạc nhiên, nàng ngơ ngẩn nhìn Thuật Dung, người phụ nữ mặt lạnh này điên cuồng đến vậy?
"Những gì tôi nghiên cứu, tất nhiên tôi sẽ thử nghiệm."
"Các chị trước kia..."
"Tổ chức ngầm." Thuật Dung nói, "Thanh Hòa và những người khác nhận nhiệm vụ ám sát kiếm tiền.
Tôi phụ trách ngoại giao và nghiên cứu khoa học, phát minh."
"Các chị không phải là...!Người tốt sao?"
"..." Lần này Thuật Dung không trả lời, cô cười nhẹ một tiếng, "Em cảm thấy, thế nào là người tốt, thế nào là không phải?"
Tạ Dư Trì không nói nên lời.
Sự khác biệt giữa người tốt và người xấu là gì? Khi mạt thế đến, ranh giới giữa người tốt và người xấu ở đâu?
Không biết.
Tạ Dư Trì cảm thấy mình là người tốt, nhưng nàng sẽ sợ hãi, có đôi khi không có dũng khí đứng lên, cũng không có năng lực cứu người, vậy nàng vẫn là người tốt sao? Lòng tốt của nàng ở mạt thế, sẽ được coi là lòng tốt hay nó sẽ trở thành nguyên nhân để người khác có ý đồ xấu với nàng?
"Bọn tôi không phải là người tốt gì." Thuật Dung nói, "Mạt thế, không có ai đáng được tin tưởng 100%, trừ phi em cho rằng mạng mình còn quá dài."
"Nhưng mà..."
"Tôi vẫn luôn muốn giải phẫu em." Thuật Dung nói, "Đại não em, trái tim em, tất cả các bộ phận trên