"Tại, tại sao?"
"Khe dị thứ nguyên, cộng với sự lây lan của virus." Sự điên cuồng trong mắt Thuật Dung khiến Tạ Dư Trì sợ hãi, "Tôi biết một tiến sĩ, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu thế giới song song cho đến khi ông ấy tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của dị thứ nguyên.
Vì vậy, ông ấy đã cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu dị thứ nguyên, phát hiện...!Trên thế giới này tồn tại khe dị thứ nguyên."
"Sao có thể!"
"Nhưng khe dị thứ nguyên xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên và khi cái khe đó biến mất thì sinh vật dị thứ nguyên cũng sẽ biến mất.
Về mặt lý thuyết là như vậy, còn thực tế thì...!Không ai biết." Ngón tay Thuật Dung xoa cổ Tạ Dư Trì, cảm nhận mạch máu đang nhảy lên, "Chuyện em không biết rất nhiều, ngăn cách với thế nhân, sau đó tôi nói với Thanh Hòa, biệt thự em ở, độ dày của lớp bụi không thể hình thành trong một tháng, cái phòng ở kia hẳn là....!Không có người ở trong ít nhất nửa năm."
"Rất kỳ quái, tôi hỏi những người trong căn cứ từng làm nhiệm vụ điều tra nơi đó, bọn họ không có chú ý đến biệt thự này.
Kể cả những người bình thường đã từng sống ở gần đó, bọn họ đều...!Không nhớ rõ, có phải rất thú vị hay không? Nhưng mà, cuối cùng bọn họ suy nghĩ rất lâu, lại nói với tôi, hình như có một cái biệt thự như vậy...!Chỉ là, không biết chủ nhân là ai."
"Như thể biệt thự xuất hiện từ hư không vậy, ký ức của mọi người đã bị bóp méo." Thuật Dung nói những lời này một cách bình tĩnh nhưng sắc mặt Tạ Dư Trì càng ngày càng trắng.
『 Không ngờ...!Lại có một người như vậy...!』.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, như không thể đoán được sẽ có người làm được điều này.
"Phù Chú Sư...!Em rất khác biệt, rất đặc biệt, em nói em là độc nhất vô nhị, tôi tin." Thuật Dung cười nhẹ, "Vậy thì, xin hãy cho tôi biết rõ hơn về em...!Phù Chú Sư độc nhất vô nhị."
Tạ Dư Trì không nói nên lời, "Chị, vì sao chị..."
"Người bình thường sẽ không làm thế này, nhưng mà xin lỗi, tôi là một kẻ điên." Giọng Thuật Dung vẫn lạnh lùng như cũ, "Tôi vẫn muốn giải phẫu em, nghiên cứu em.
Nhưng như em đã nói, có lẽ tôi sẽ không đạt được gì cả.
Vì vậy, mong em hợp tác với tôi."
"...!Chị, nếu chị không động thủ với em," Tạ Dư Trì gian nan nói ra những lời này, "Em sẽ phối hợp với chị."
"Hợp tác vui vẻ." Thuật Dung vui vẻ nhếch lên khóe miệng, "Tiến sĩ phát hiện khe dị thứ nguyên và dự đoán sắp tới có lẽ sẽ xảy ra một thảm họa cho nhân loại.
Vì vậy, ông ấy tận sức nghiên cứu thuốc cường hóa nhân loại, mà tôi cũng tham dự trong đó."
"Mặc dù thuốc tốt nhưng tùy người mà tác dụng sẽ khác nhau.
Những người có thể chịu được cường độ sẽ sống sót, thăng cấp 1 Sao.
Những người không thể...!Chết."
"Những người đã chết đó, dưới sự ảnh hưởng của khe dị thứ nguyên, sẽ biến thành tang thi."
"Đây, chính là mạt thế."
Tạ Dư Trì nhìn khuôn mặt vô cảm của Thuật Dung, làm sao cũng không thể tưởng tượng được đây là nguồn gốc của mạt thế.
Nàng còn tưởng là do nghiên cứu...!Virus phát tán hay gì đó...!Thế mà là...!Loại lý do huyền huyễn này? Khe nứt?!
"Ma Nhân là sản phẩm của khe dị thứ nguyên." Thuật Dung nhàn nhạt nói, "Tang thi, động thực vật biến dị, Ma Nhân, quái vật dị thứ nguyên cùng với nhân loại cường hóa bản thân để tồn tại...!Đây là hiện thế."
Thật đáng sợ...
"Bây giờ, cũng có? Khe...!Dị thứ nguyên..." Tạ Dư Trì nhìn Thuật Dung.
"Vẫn luôn ở bên cạnh em." Thuật Dung mỉm cười nói, "Nếu không, em cho rằng mạt thế là cái gì?"
Tạ Dư Trì trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng khôi phục sức lực, nàng đứng dậy, "Em...!Cho rằng chỉ là tang thi...!Virus..."
"Hiện tại biết cũng không muộn." Thuật Dung mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Dư Trì đuổi theo cô, nghĩ đến vừa rồi mình đã đáp ứng, có chút đau đầu...!A! Cái gì mà...!Phối hợp cô? Phối hợp Thuật Dung hiểu biết mình? Làm thế nào để hiểu a? Phù Chú Sư, hệ thống? Chuyện này làm sao mà hiểu được...!Thật là đau đầu.
Vấn đề là Tạ Dư Trì đã đồng ý rồi...
"Căn cứ trưởng! Vị đối chiến với Thanh Hòa kia, hình như, hình như..." Đột nhiên có một người vội vàng chạy tới.
Thuật Dung cau mày, bước nhanh đi qua.
Tạ Dư Trì từ xa nhìn thấy khán đài trên sân huấn luyện đã sụp một mảnh, còn Thanh Hòa cường chống nửa quỳ trên mặt đất.
"Đừng...!Cô ta có AOE* ——" Thấy Thuật Dung các nàng muốn lại đây, Thanh Hòa lớn tiếng quát ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước.
*Area of Effect: Mô tả kỹ năng có tầm ảnh hưởng diện rộng trên cả một vùng, có thể là hồi máu hoặc kỹ năng sát thương.
Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung đã thấy gì.
Nhưng Tạ Dư Trì chỉ cảm thấy mình đã bước vào một thế giới đỏ như máu...!Mọi thứ trước mắt đều bị bao phủ bởi màu máu tươi...
Trong đầu chỉ có một giọng nói đang kêu gào ——
Giết chóc! Và máu tanh!
Không, không được...!Tạ Dư Trì lắc đầu, nàng đến từ đâu? Nàng, nàng là...!Nàng là ai? Giết chóc? Không, không thể...!Màu máu, khắp nơi đều có màu máu...
Đột nhiên, Tạ Dư Trì thấy một người quỳ trên mặt đất, trước mặt nàng là một xác chết, à không, tất cả đều là xác chết, có ba cái xác...!Một nam một nữ...!Một cô bé...
Vậy người này là ai?
Tạ Dư Trì nhìn người này từ từ đứng dậy, cơ thể và tay đầy máu.
Máu chảy xuống đầu ngón tay...!Đôi mắt màu máu của người này...!Hòa vào bối cảnh đỏ như máu...
Chị ấy, chị ấy ——
Tạ Dư Trì đột nhiên lùi lại một bước, vô thức mở to mắt thở hổn hển, nàng nhìn thế giới khôi phục lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ...!Chẳng lẽ nàng vừa bước vào AOE của Sùng Linh? Vậy, những hình ảnh đó chính là, chính là ký ức của Sùng Linh sao?
Tạ Dư Trì khó chịu đến mức đè lại trái tim, thấy Sùng Linh bị Thuật Dung túm cổ áo đánh một quyền vào mặt.
Sắc mặt Thanh Hòa tái nhợt, nằm trên đất thở hổn hển.
"Tỉnh táo chưa?" Thuật Dung không buông Sùng Linh mà vẫn túm lấy cổ áo cô cho đến khi màu máu trong mắt Sùng Linh nhạt đi và trở lại