Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua trong xe, phát hiện Hạc Niên và Văn Viễn không chú ý bên này mà là đang nghỉ ngơi, vì thế nàng lấy túi ra, tìm một bộ quần áo thoạt nhìn sẽ không dùng đến, cho Thuật Dung bọc lên lau chùi dao và tinh hạch của cô.
Dao phẫu thuật của Thuật Dung chém vào cây nhưng đại thụ bất động không chút phản ứng.
"Chúng ta nên lên đường thôi, còn ở trong rừng trước khi trời tối sẽ rất nguy hiểm." Tạ Dư Trì thấy Thuật Dung đang hứng thú dạt dào, không khỏi khuyên nhủ, "Hiện tại mới là bìa rừng, sâu trong rừng khẳng định là sẽ có nhiều thực vật biến dị hơn nữa."
Thuật Dung nhận dao phẫu thuật đã được lau sạch, thả lại bên hông, "Ừm."
Tạ Dư Trì nhanh chóng ném quần áo vào cốp xe, ngồi vào ghế phụ.
Có thể là do lái xe quá nhanh hoặc là ban ngày đám thực vật không có tính công kích gì lớn, tóm lại là một đường này êm đẹp đến kinh ngạc.
Nhưng đến lúc hoàng hôn, sau khi xe hết xăng, Thuật Dung dừng xe lại, Tạ Dư Trì giúp đổ đầy bình xăng, Hạc Niên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Thuật Dung tỷ, khu rừng này rộng đến vậy sao?" Hạc Niên nghi hoặc hỏi, họ đã chạy nhanh như vậy, chạy suốt một ngày trời, đừng nói cái gì mà ra khỏi rừng trước khi trời tối, con dường này như không có điểm cuối vậy, chỉ có thể nhìn thấy cây cối rậm rạp ở hai bên.
"Sao em lại cảm thấy..." Văn Viễn do dự một chút, cậu nhìn cảnh vật hai bên, "Em cảm thấy, hình như chúng ta đã tới nơi này rồi?"
"Đã tới? Anh đừng làm tôi sợ." Tạ Dư Trì run lên, chẳng lẽ ban ngày ban mặt còn bị ma ám sao? Mạt thế này còn có thứ thần quái như vậy?
"Nhánh cây biết di chuyển." Thuật Dung vuốt tay lái, "Đường đi là giả, chúng ta đang đi vòng quanh."
"Cái gì?" Tạ Dư Trì ngẩn ra.
"Những thực vật biến dị này sẽ thay đổi hướng của con đường này bằng cách di chuyển? Vậy nãy giờ chúng ta chỉ đi vòng quanh khu rừng?" Hạc Niên bừng tỉnh đại ngộ, "Chúng nó muốn làm gì? Làm chúng ta chết đói? Hay là muốn kéo dài đến khi trời tối..."
Thuật Dung cười nhẹ, "Vậy, phóng hỏa đi."
"Ánh lửa sẽ thu hút Phi Nga Nhân xung quanh!" Hạc Niên vội vàng khuyên nhủ, "Hơn nữa không biết trong khu rừng này có quái vật khác hay không."
Trong rừng...!Chắc có rất nhiều côn trùng nhỉ? Tuy rằng không biết tại sao hiện tại vẫn chưa gặp phải côn trùng...!Có lẽ thực vật biến dị và côn trùng biến dị là quan hệ chế ước lẫn nhau? Cho nên sẽ có cân bằng? Tạ Dư Trì không thể hình dung được, nhưng thực vật biến dị ăn thịt người và ăn máu thịt tang thi, có lẽ côn trùng cũng sẽ không buông tha mới đúng.
『 Chẳng lẽ đây là sự cân bằng sinh thái trong mạt thế sao? Ký chủ, nếu ngài muốn biết câu trả lời, chỉ cần trả tích phân —— 』
Không muốn! Tạ Dư Trì ngắt lời hệ thống, trực tiếp từ chối.
Sao khen thưởng của ta vẫn chưa đến, rõ ràng Hạc Niên đang ở trên xe.
『 Định nghĩa của giải cứu thành công là trở về căn cứ thành công.
』
Được rồi, mi là hệ thống ba ba, mi muốn như thế nào thì là như thế ấy.
Tạ Dư Trì gãi gãi cái ót, côn trùng cũng sợ lửa đúng không?
『 Đa số là có.
』
Vậy phóng hỏa đi.
Dù sao thì hệ thống từng nói những thực vật này sẽ nảy mầm trở lại, mặc dù nó có thể phá vỡ sự cân bằng ban đầu...
Tạ Dư Trì nhìn bom cháy trong ba lô, nhìn về phía Thuật Dung, "Bây giờ sao?"
"Bây giờ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, bổ sung thể lực."
Vì thế Tạ Dư Trì lấy bánh quy khô và nước ra.
Nhìn vào rương nhỏ bí ẩn trong ba lô, Tạ Dư Trì mới nhớ hình như mình đã quên mở nó.
Hiện tại có nên mở hay không?
『 Ting! Nhận được bí chế bom choáng x1 』
『 Bí chế bom choáng: Sản phẩm độc nhất vô nhị của hệ thống, có thể khiến mọi người cảm nhận được độ sáng của mặt trời ngay lập tức! Gây mù và chóng mặt tạm thời! Do hệ thống sản xuất, tất nhiên thuộc hàng tinh phẩm! 』
Tạ Dư Trì đau lòng, cho dù mi có thêm lời giới thiệu, dù lời giới thiệu có lợi hại đến đâu thì đó cũng chỉ là một quả bom choáng...
Chỉ là một quả bom choáng a hỗn đản!
Thôi, có lẽ buổi tối có thể dùng được.
Tạ Dư Trì uể oải nhét bánh quy vào miệng, uống một ngụm nước, cảm thấy cuộc sống hàng ngày với nước trắng và bánh thật là khó khăn, nàng nhìn thoáng qua Hạc Niên và Văn Viễn đang rất hài lòng, cảm thấy có lẽ mình sống quá tốt.
Dù sao thì đi ra ngoài trong lúc mạt thế, có thể ăn no là tốt rồi.
Muốn ăn thịt...
Tất cả đồ hộp của nàng đều để trong tủ bát ở biệt thự, trong ba lô chỉ có cái bánh quy nén mà nàng xin từ Thuật Dung...
Sau một khoảng thời gian ngắn bổ sung thể lực, một quả bom cháy rơi xuống chỗ rễ cây, những nhánh cây đó tức khắc xao động múa may lên, chật vật dập lửa.
Ngọn lửa lan rất nhanh, toàn bộ cây trong rừng như sống lại, múa may nhánh cây cố gắng dập lửa, nhưng không thể chịu nổi từng quả từng quả bom cháy.
Khói đặc cực kỳ gay mũi cùng với sức nóng do biển lửa mang lại, tuy rằng Thuật Dung lái xe cực nhanh nhưng tốc độ lan tràn của ngọn lửa trong rừng giống như hack vậy.
Tạ Dư Trì bị sặc ứa nước mắt, thấm ướt quần áo bằng nước khoáng để bịt miệng và mũi rồi chia cho Hạc Niên và Văn Viễn.
Thuật Dung tựa hồ không bị ảnh hưởng gì thì đột nhiên, một trận tiếng biz biz càng lúc càng gần.
Tạ Dư Trì ném bom cháy xuống, nhanh chóng nâng cửa xe lên, thấy trong làn khói đặc có một mảnh đen nghìn nghịt gì đó giống như đám mây bay tới.
"Ong mật?! Biến dị hay là..."
Đột nhiên một con ong hung hăng đánh vào cửa kính xe, Tạ Dư Trì bị động tĩnh bất ngờ làm cho hoảng sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy con ong kia lớn hơn ong mật bình thường một chút, sau đó có màu đỏ? Trên bụng có hoa văn, đuôi có màu vàng, nhưng trong nháy mắt, đám ong dày đặc đồng loạt đánh tới, Tạ Dư Trì nhìn thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.
Bạn có thể tưởng tượng được có một đàn ong