Ký ức duy nhất của Tạ Dư Trì về tên Chiến Thần đó là người này đã từng kéo nàng qua làm mồi nhử, suýt chút nữa đã dùng đao chém chết Khiếu Thiên của nàng!
Tạ Dư Trì không muốn tham gia buổi biểu diễn đầu tiên gì đó, nhưng Thuật Dung cần một kho vũ khí di động...
Hoặc là, một chiếc ba lô không cần tự xách tay?
Dù sao thì Tạ Dư Trì không thể không đi.
"Căn cứ trưởng, bên kia có mời thành phố Q không?" Tạ Dư Trì nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
"Căn cứ lớn nhỏ đều được gửi thư mời." Thuật Dung đáp: "Sùng Linh sẽ không bận tâm."
"..." Tất nhiên Tạ Dư Trì biết Sùng Linh không bận tâm, nhưng nếu thành phố Q người ta bận tâm thì lại khác.
Lúc trước nàng nói muốn kết liên minh với thành phố Q, nhưng cuối cùng, người ta còn chưa thấy mình mà mình đã mang con át chủ bài của người ta đi, Tạ Dư Trì sẽ cảm thấy xấu hổ a!
『 Da mặt dày lên, bọn họ có ý kiến thì dỗi liền! 』
Hệ thống giương nanh múa vuốt trong đầu, còn tích cực hơn cả Tạ Dư Trì.
『 Kí chủ, ngài muốn làm nhiệm vụ vả mặt không? 』
Không! Muốn!
Phù chú của Tạ Dư Trì không gây sát thương cho con người! Kỹ năng duy nhất nàng có là tàng hình, dao găm đã cho Thuật Dung rồi, vậy nàng lấy cái gì vả mặt?
『 Ký chủ không cần ra tay cũng được, ví dụ như dùng mỹ nhân kế —— 』
Cút!
Tạ Dư Trì trực tiếp tắt tiếng hệ thống, cảm thấy hệ thống này ngày càng quá phận.
Thuật Dung mời Tạ Dư Trì đến thư phòng xem sách minh họa mà cô làm, Tạ Dư Trì không quan tâm hệ thống, đi theo cô vào thư phòng.
Phi Nga Nhân, Thực Nhân Thụ, Khuẩn Ti Nhân, chuột biến dị và ong rừng biến dị...
Và cả tang thi 3 Sao kia.
Tạ Dư Trì lật sang trang tiếp theo, thấy Thuật Dung vậy mà cố ý vẽ lại cây trường đao màu máu kia, tên của nó là gì nhỉ?
『 Trường Đao Máu.
』
Cái tên này vô tri thật.
Tạ Dư Trì phỉ nhổ một câu, lại thấy tang thi bò cũng được vẽ.
"Thế nào?"
Gần đây Thuật Dung trở nên rất rất kỳ lạ, Tạ Dư Trì không hiểu người này đang nghĩ gì, dù sao hiện tại cô đến gần thì thầm vào tai Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì cảm thấy không thích ứng được.
Rõ ràng có thể nói chuyện bình thường nhưng một hai phải như thế này!
Tạ Dư Trì ngồi thẳng người, "Vẽ rất đẹp, sống động như thật?"
"Muốn tôi vẽ em không?"
"Em?"
"Ừ...! Mặt trái là viết phân tích em, được chứ?" Thuật Dung cúi đầu nhìn vành tai đang dần ửng hồng của Tạ Dư Trì, thổi một hơi, "Hửm?"
Rầm.
Tạ Dư Trì đột nhiên đứng lên, biên độ quá lớn khiến chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai, nàng một tay che tai phải, tay kia đẩy Thuật Dung ra muốn đi ra ngoài.
"Vội vàng như vậy làm gì?...!Phó căn cứ trưởng của tôi." Thuật Dung nắm lấy cổ tay Tạ Dư Trì, còn hơi dùng sức kéo nàng lại, Tạ Dư Trì không đứng vững lảo đảo ngã vào lòng cô.
Tay kia của Thuật Dung dứt khoát ôm lấy eo Tạ Dư Trì, "Vẽ em?"
"Không! Em không phải quái vật!" Tạ Dư Trì tránh không ra, khuôn mặt cô gần như áp sát vào nàng, Tạ Dư Trì thực sự vừa tức giận vừa xấu hổ, "Chị có thể tránh xa em ra một chút được không?"
"Buổi tối ai là người cọ cọ trong lòng tôi?"
Tạ Dư Trì: "..."
『 Hahahahahahahahahahahahaha 』
Hệ thống, giọng cười máy móc của mi nghe ngu ngốc muốn chết.
"Em có muốn suy xét một chút hay không?" Giọng Thuật Dung rất nhỏ, "Mạt thế không cần chú ý nhiều như vậy, cũng không có lễ nghi gì, cứ thông báo là được.
Vậy em suy xét một chút, nói cho tôi những thứ em vẫn luôn che giấu?"
Chú ý? Lễ nghi? Tỏ tình?!
"...!Không phải chị thích nam sao?"
"Tôi chỉ thích những thứ thú vị." Thuật Dung cười cười: "Lời Thanh Hòa nói mà em cũng tin sao?"
Lời Thanh Hòa nói...!Tạ Dư Trì mím môi, "Vậy chị học nấu ăn, không phải ——"
"Hứng thú." Thuật Dung thấp giọng nói, "Giải phẫu nghiên cứu nhiều, xuống bếp cũng có thể thư giãn một chút."
Tạ Dư Trì nhớ đến có lần thấy Thuật Dung cắt rau, kỹ thuật dùng dao đó tuyệt đối là đỉnh cao...!Thư giãn? Chẳng lẽ tìm kiếm cảm giác dùng dao khác?!
Không, không, không, đó không phải là trọng điểm! Tạ Dư Trì lắc đầu, cảm thấy mình bị lạc đề, "Chị đang theo đuổi em?"
"Tôi đang trưng cầu ý kiến của em một cách tượng trưng."
Tạ Dư Trì:??!
"Chị nói...!Cái gì?"
Thuật Dung thở dài, "Tiêu chuẩn người một nhà? Tiêu chuẩn gia tộc? Nếu em là độc nhất vô nhị, em và tôi bên nhau không phải là có thể sao? Mạt thế không cần một tờ giấy duy trì gì cả.
Tôi rất hứng thú với em, trong thời gian em làm Phù Chú Sư, tôi chắc chắn rằng sự quan tâm sẽ chỉ tăng lên, nếu đã như vậy..."
"Nếu đã như vậy, thì cũng không cần phải đi đến nước này chứ?! Chị như vậy không phải đang ép buộc —— khụ ép buộc chính mình sao!" Tạ Dư Trì cố gắng nuốt chữ "em" về.
"Tôi thích những thứ thú vị."
"Chẳng lẽ trong mắt chị em là đồ vật sao?" Tạ Dư Trì tức giận phản bác, sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện sao mình lại hỏi một câu cổ quái đến như vậy?
『 Haizz, ký chủ ngu ngốc của tôi.
』
"Phù Chú Sư không khác gì người bình thường cả, chị thấy em yếu như thế này là biết mà, ngay cả chị còn đánh không lại, có giá trị nghiên cứu gì sao?!"
"Tôi cảm thấy hứng thú."
Tạ Dư Trì nghẹn đến mức không biết phải nói gì.
Nàng muốn kéo tay Thuật Dung ra, kết quả là người phụ nữ này mặt không đổi sắc dùng lực, Tạ Dư Trì lại dán Thuật Dung gần hơn, "...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Anh Rung Động Được Không?
3.
Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó
4.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
"Chị có thể đừng làm chuyện này với em trong thư phòng được không!"
Thuật Dung ngẩn ra, vô cùng hứng thú hỏi: "Cái gì?"
"Như vậy! Không biết xấu hổ!"
"Trước mạt thế, em đã từng yêu đương bao giờ chưa?"
"Ai cần chị lo!" Trước kia là quỷ hồn? Ký ức có chút mơ hồ...!Tạ Dư Trì đã cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra.
Hệ thống, ký ức của ta?!
『 Lúc ngài làm quỷ hồn thì ký ức trước đó đã biến mất! Nếu không, làm sao ngài có thể biến thành quỷ hồn.
』
Tạ Dư Trì không thể nhớ ra, cũng không muốn nhớ nữa.
Thuật Dung cũng không làm gì quá phận, dù sao lát nữa