Mở ba lô ra, Tạ Dư Trì chuyển ánh mắt đến chiếc rương nhỏ.
Hy vọng sẽ có thể ra phiếu kỹ năng...
Thầm cầu nguyện một phen, Tạ Dư Trì nghiêm túc mở chiếc rương nhỏ.
『 Ting! Nhận thư mời phó bản bảy ngày × 1』
Bảy ngày...
『 Ký chủ có thể tự mình lựa chọn thời gian sử dụng nga! 』
Có thể tự chọn bảy ngày nào sao? Tạ Dư Trì nhìn thư mời chiếm một ô, trầm mặc.
Nàng chỉ còn 1 viên tinh hạch 3 Sao, Tạ Dư Trì nghĩ nghĩ, làm một tấm phù chú 3 Sao, sau đó lấy tinh hạch 3 Sao ra ăn, đồng thời làm một tấm phù chú 3 Sao khác.
Sau đó làm hết giới hạn phù chú 1 Sao và 2 Sao trong hôm nay, nhìn phù chú trong ba lô, Tạ Dư Trì dựa vào ghế cảm thấy có chút thích ý.
Chạy một ngày một đêm xe mới tới lối vào rừng rậm.
Vừa nhìn thấy rừng cây, Thuật Dung dừng xe lại, "Xuống xe, đi bộ."
Đi bộ?! Tạ Dư Trì ngây người, như vậy sẽ rất mệt đó! Nàng muốn giãy giụa nhưng thấy Thanh Hòa và Sùng Linh đã xuống xe, Thuật Dung im lặng nhìn nàng.
Được rồi, đi bộ.
Cam chịu số phận ra khỏi xe, Tạ Dư Trì đổ đầy nhiên liệu cho xe bọc thép rồi mới thu vào.
Sau đó, nàng lấy trực thăng ra, cũng đổ đầy nhiên liệu cho trực thăng.
Cứ như vậy.
Nếu lát nữa có chuyện gì thì cũng dễ thoát thân.
Mãi cho đến khi Tạ Dư Trì thu dọn đồ đạc xong, các nàng mới lên đường.
Lối vào rừng rậm rạp hơn lần trước rất nhiều, đường đi cũng hẹp hơn.
Tạ Dư Trì gian nan đẩy một cành cây sang một bên, cảm thấy quần của mình bị kéo kéo, thời tiết hơi nóng, mặc dù trong rừng mát hơn nhiều nhưng Tạ Dư Trì vẫn đổ mồ hôi.
"Khiếu Thiên, đừng quậy!" Tạ Dư Trì lắc lắc chân, đột nhiên bắp chân tê rần.
"Gâu?" Khiếu Thiên ngơ ngác.
"Đừng nhúc nhích." Thuật Dung lạnh giọng quát, giây tiếp theo, Tạ Dư Trì liền nhìn thấy Thuật Dung lấy dao phẫu thuật ra, trực tiếp phi qua.
Dao phẫu thuật cắt ngang cành cây quấn quanh mắt cá chân Tạ Dư Trì, trực tiếp cắm trên mặt đất.
Chỗ bị cắt đứt có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Tạ Dư Trì hơi sững sờ, nàng giật giật chân, mất đi trực giác trong giây lát.
"Em..."
"Tác dụng gây tê." Thuật Dung lấy ra một chiếc lọ trong suốt, ngồi xổm xuống chứa chất lỏng từ cành cây vào, sau đó lấy nhánh cây khô trên mắt cá chân Tạ Dư Trì xuống, cô xắn ống quần của Tạ Dư Trì lên nhìn, chỗ mắt cá chân Tạ Dư Trì có mấy vết máu nhỏ, mà trên cành khô có gai nhọn còn chưa kịp thu hồi.
Ánh mắt Thuật Dung lóe lóe, ném nhánh cây khô vào không gian trữ vật, sau đó dùng đầu ngón tay xoa xoa lên vết thương của Tạ Dư Trì, "Không có gì nghiêm trọng, lên, tôi cõng em."
"...!Này, như vậy không ổn lắm đâu." Trong lúc nhất thời Tạ Dư Trì có chút xấu hổ.
"Đừng để Thanh Hòa và Sùng Linh đợi lâu." Thuật Dung khom lưng trước mặt Tạ Dư Trì, ra hiệu cho Tạ Dư Trì nhanh lên.
Tạ Dư Trì rụt rè leo lên, ôm cổ Thuật Dung, có chút ngại ngùng.
Không biết đi bao lâu, Thuật Dung chậm rãi dừng lại, "Sùng Linh."
"Hửm?"
"Cô có cảm thấy gì không?"
"Có...! Tiếng sột soạt..." Sùng Linh cầm đao, từ từ nói, trường đao cắm vào đất, những dây leo xung quanh từ từ di chuyển khỏi vị trí của trường đao với tốc độ khó nhận thấy.
"Nó biết tôi..." Thuật Dung cười nhẹ nói: "Có vẻ thú vị đây."
"Cái gì..." Vẻ mặt Tạ Dư Trì mờ mịt, nàng đột nhiên nhớ tới lần trước lúc các nàng rời đi, đám thực vật làm nhiễu loạn hướng phương...!Lần này, cũng là như vậy?
"Nơi này, cái màu đỏ." Thuật Dung đạp đất dưới chân, "Cành cây khô vừa mới bị cắt đứt."
Tạ Dư Trì nàng thật đúng là không phát hiện...
Thanh Hòa nâng Barrett lên cau mày, "Khu rừng ma này, chẳng lẽ đều là thực vật biến dị sao?"
"Không, còn có côn trùng, động vật, Phi Nga Nhân..." Thuật Dung lắc đầu, "Chỉ là, lần trước cứu Hạc Niên, đốt một khoảnh rừng lớn, còn làm Thực Nhân Thụ bị thương nên chúng nó nhớ rõ tôi thôi."
"Nhớ rõ cậu sao? Mang thù sao?! Trời ạ? Thực vật có đầu óc?" Thanh Hòa nhịn không được phỉ nhổ, cô dùng Barrett đẩy cành cây trước mặt sang một bên, "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Chờ." Thuật Dung không vội.
Cô cũng không định đốt rừng lần nữa, như vậy sẽ không lấy được mẫu vật mà còn chọc giận côn trùng trong rừng, mà ánh lửa quá lớn sẽ hấp dẫn Phi Nga Nhân, đây thực sự không phải là một hành động sáng suốt.
Không biết...!Thực vật biến dị ở đây đã mấy Sao rồi.
Cũng may Thuật Dung không đi lòng vòng nữa, cô dùng dao găm cắt cành cây, thu thập chúng, nhặt một vài cục đá lớn và tạo ra một ngọn lửa đơn giản với bom cháy của Tạ Dư Trì.
Họ ngồi quanh đống lửa, Tạ Dư Trì lấy bánh quy và nước ra chia nhau.
Có lửa mà không nướng thịt thì có cảm giác thiếu thiếu...
『 Một cân thịt lợn sống 5 tích phân! 』
Tạ Dư Trì bĩu môi, nàng sẽ không ăn.
Nếu thực sự lấy ra, nàng không biết nên làm thế nào để lừa mọi người.
Ngồi đây một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì khác.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Thuật Dung cho thêm củi vào lửa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ lách tách từ ngọn lửa, Sùng Linh bất ngờ nâng đao đứng dậy.
"Tới."
Cái gì tới? Tạ Dư Trì không hiểu ra sao nhưng nàng vẫn đá đá Khiếu Thiên đang ngủ dưới chân mình, rồi đứng dậy.
"Ho ho ho..."
Từ lúc âm thanh phát ra đến khi bóng người lao về phía họ chỉ diễn ra trong vòng hai giây.
Sùng Linh chém qua, thân ảnh đó bị đánh giữa không trung, tách ra làm hai.
Tạ Dư Trì hoang mang sờ lên vết ướt trên mặt, phát hiện đều là máu?
Thi thể rơi xuống cách đó không xa, nó không có mí mắt, chỉ có một đôi mắt rất to lồi ra màu đỏ rực, giống như hai huyết cầu lớn nhìn chằm chằm Tạ Dư Trì, trong cái miệng hơi hé mở có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh mỏng, Tạ Dư Trì xem đến ngẩn ra.
Đây không phải là...!Lùn Ma Nhân sao?
Chẳng mấy chốc, những tiếng "Ho ho