"Đặc biệt...!Trong toàn bộ căn cứ chị chỉ muốn giải phẫu một mình em! Cái này có thể gọi là đặc biệt?" Tạ Dư Trì cắn chặt răng, hít hít cái mũi, cảm thấy mạch não của Thuật Dung không giống người thường chút nào.
"..." Thuật Dung trầm mặc hồi lâu mới nói: "Đó là trước đây..."
"Cái gì mà trước đây! Chúng ta mới quen biết không lâu!" Tạ Dư Trì cảm thấy đau lòng, "Còn chưa tới một năm!"
"Khi tôi muốn giải phẫu em là thời tiết dần dần trở nên nóng hơn, hiện tại đã chuyển lạnh, đã lâu như vậy." Thuật Dung thở dài, "Tôi rất muốn giải phẫu em, nhưng không phải vẫn không làm sao?"
"..." Nếu chị thật sự giải phẫu, người nói chuyện với chị bây giờ chính là ma đó!
"Tôi rất nghiêm túc nói với em, tôi rất có hứng thú với em, vĩnh viễn sẽ hứng thú, tôi có thể chăm sóc em, bảo vệ ngươi, nhìn em trưởng thành, đi cùng em qua năm tháng, như vậy vẫn chưa đủ sao?" Thuật Dung nghiêm túc nói: "Em có thể tùy ý đi đến tòa nhà nghiên cứu, bất kể là tầng nào, tôi có thể dùng dấu vân tay của em làm một trong những mật khẩu.
Mặc dù ở thành phố Z có rất nhiều phó căn cứ trưởng nhưng phó căn cứ trưởng của tôi chỉ có một."
"Có đôi khi tôi làm thí nghiệm đến mê mẩn, thật sự không nhớ rõ những chuyện khác, muốn tìm tôi có thể trực tiếp tới, sẽ không quấy rầy tôi." Thuật Dung mím môi, "Tinh hạch cũng đều cho em."
"..." Tạ Dư Trì hơi sửng sốt, lời tỏ tình của Thuật Dung thật là...!Khác với người thường? "Chị thích em?"
"Ừm." Thuật Dung suy nghĩ một chút, nói: "Không chỉ bởi vì Phù Chú Sư, vứt bỏ thân phận của em, em cũng rất thú vị, rất đáng yêu, ừm, rất mềm, cảm giác rất thoải mái..."
"???" Hình như đoạn sau hơi kỳ quái rồi đó?!
"Vậy, vậy chúng ta thử xem..." Mặc dù Tạ Dư Trì muốn phỉ nhổ lý do thoái thác của Thuật Dung nhưng bộ dáng Thuật Dung nghiêm trang nhìn nàng như vậy thật sự rất, hài lòng...
"Ừm." Thuật Dung nhìn thoáng qua bờ bên kia, "Em muốn ăn thịt không?"
"Hả?"
"Bờ bên kia có một con báo vẫn luôn theo dõi chúng ta." Thuật Dung chậm rãi nói, cô cầm dao găm chậm rãi băng qua sông, đi được nửa đường, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ vang lên, một con báo đốm đột nhiên nhảy ra từ trong rừng cây, há miệng lao về phía Thuật Dung.
Gần như ngay lập tức, Thuật Dung đá vào bụng con báo, một tay chặn móng vuốt, tay kia vung dao găm chém đầu con báo.
Tim Tạ Dư Trì giật thót, khi nàng chạy đến, dòng sông đã bị nhuộm đỏ tươi.
"Chị, tay của chị..."
Thuật Dung nhặt đầu con báo ném nó vào rừng cây, sau đó kéo cơ thể của nó trở lại, ngoại trừ con báo không đầu không ngừng chảy máu, trên cánh tay trái mà Thuật Dung dùng để đỡ, hai vết xước kinh hoàng cũng đang chảy máu, hơn nữa lớp da lộ ra thật là...
Tạ Dư Trì mím môi, xé quần áo của mình, xé rất lâu mà không rách nổi một mảnh vải.
—— Chương trình truyền hình đều là dối trá!
"Không sao, lại đây." Thuật Dung ném thân con báo xuống đất, ngồi xổm xuống rửa vết thương, cô cũng không nhíu mày, thoạt nhìn không đau —— Mới là lạ a!
"Sao có thể không sao, nếu chị, bị nhiễm trùng thì sao? Ở đây không có vắc-xin phòng bệnh gì đó...!Nếu chị..."
"Đừng khóc." Thuật Dung có chút bất đắc dĩ, "Sẽ hồi phục rất nhanh.
Cho dù không có cấp Sao, đầu mạt thế tôi và Thanh Hòa có dùng thuốc, có thể nâng cao thể lực, giúp chúng tôi lên 1 Sao.
Ngay cả khi không có cấp Sao, tác dụng của thuốc vẫn còn."
"A?"
"Em thật sự không tắm sao?" Thuật Dung nhìn sông bị máu nhiễm đỏ, "Thượng nguồn sạch sẽ."
"Không được, chúng ta trở về đi, nếu không...!Băng bó lại một chút đi." Tạ Dư Trì có chút sợ hãi nhìn vết thương của Thuật Dung, nhìn thôi là đã thấy đau...
"Ừm."
*********
Tới sơn động, Thuật Dung dùng thảo dược hái trên đường mà Tạ Dư Trì không biết...!Giã nát đắp lên vết thương, sau đó lấy dao găm lột da con báo, sau đó ném nội tạng không cần ra ngoài, thủ pháp gọn gàng đến mức khiến Tạ Dư Trì kinh hãi.
Lại ra ngoài rửa thịt và da chuẩn bị dùng, Thuật Dung nhặt cành cây đã được tước nhọn ngày hôm qua ở cửa động, xiên miếng thịt lên.
Thịt được Thuật Dung dùng dao găm chia thành từng miếng, sau khi xiên lại với nhau trông rất gọn gàng.
—— Đại lão nướng thịt cũng là một nghệ thuật.
Da báo được đặt trong động phơi nắng, Thuật Dung nhóm lửa, xiên thịt từ từ được nướng trên ngọn lửa.
Phần thịt còn lại được đặt trên những chiếc lá lớn, có lẽ dự trữ ăn sau.
Vì Thuật Dung bị thương, Tạ Dư Trì đề nghị muốn giúp đỡ nhưng bị Thuật Dung trực tiếp từ chối, bảo nàng ngoan ngoãn ngồi chờ.
Nướng một lúc lâu, miếng thịt trở nên vàng óng, thỉnh thoảng có giọt dầu nhỏ xuống khiến ngọn lửa hơi bùng lên.
Mùi hương đặc trưng của thịt rất thơm, gần như tràn ngập toàn bộ hang động.
Bụng Tạ Dư Trì kêu vài tiếng, nàng đỏ mặt đè bụng lại, rất là xấu hổ.
Bao lâu rồi nàng không ăn thịt? Đã bao lâu rồi chưa được ăn món thịt nướng tươi ngon như vậy? Có lẽ là sau khi mạt thế xảy ra thì chưa từng được ăn lại!
Phó bản này quả thực là cứu rỗi a!
Không, không, Thuật Dung mới là cứu rỗi!
Tạ Dư Trì mê muội nhìn Thuật Dung, a...!Căn cứ trưởng thật là ưu tú a.
Căn cứ trưởng ưu tú như vậy thích nàng...
"Ăn đi." Thuật Dung đưa xiên thịt, "Như thế nào? Tôi xinh đẹp ngon miệng?"
"..." Tạ Dư Trì nhận lấy xiên thịt, bị Thuật Dung trêu chọc đến không biết nên đáp lại cái gì, chỉ có thể cúi đầu thổi, bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.
Mãi cho đến khi Thuật Dung bắt đầu tập trung vào việc nướng xiên thứ hai, mới thì thầm, "Vốn dĩ...!Luôn đẹp..."
"Vậy sao trước kia em lại sợ tôi đến như vậy?"
"Trước kia là! Là chị muốn giải phẫu em!" Tạ Dư Trì đỏ tai phản bác lại, "Với lại chị cứ động tay động chân với em."
"Động tay động miệng."
"..." Tạ Dư Trì cắn một miếng thịt, đại khái...!Thuật Dung vẫn là một tên lưu manh? "Chẳng lẽ chị, nhìn trúng cơ thể của em?"
"Giải phẫu? Quan hệ?...!Ừm, thích em đương nhiên bao gồm cả cơ thể."
...!Nói chuyện thẳng