Có ý gì? Tỏa định? Không phải chỉ nhìn nhau một chút thôi sao??? Chẳng lẽ ở đây các ngươi săn bắn không thể nhìn nhau sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy chứ!
Tạ Dư Trì cảm thấy đầu óc hỗn loạn sắp nổ tung, nàng hít sâu vài lần, nhìn thoáng qua Thanh Hòa đang nhíu mày lái xe, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Tuy nhiên, Tạ Dư Trì nhìn 19 tấm phù chú trong ba lô của mình, hôm qua lúc tắm nàng đã làm 4 tấm, cộng thêm 15 tấm lúc trước, hiện tại chỉ mới có 19 tấm mà thôi.
Tạ Dư Trì nhịn không được quay đầu lại nhìn đàn tang thi, yên lặng từ bỏ suy nghĩ xuống xe một mình chiến đấu với chúng.
"Biết lựu đạn không?" Thanh Hòa đột nhiên hỏi, "Không biết cũng không sao, chỉ cần kéo chốt an toàn rồi ném đi là được."
"Hả?"
"Đợi lát nữa quẹo vào, em hãy ném nó."
Tạ Dư Trì vội vàng lấy lựu đạn ra, nàng khẩn trương đến mức hai tay run rẩy, nhìn sườn mặt Thanh Hòa.
"—— Ngay bây giờ!"
Tạ Dư Trì làm theo lời Thanh Hòa, gần như ngay khi ném ra nàng liền che tai lại, phía sau truyền đến một tiếng nổ mạnh.
"Grào ——"
Đó là tiếng tang thi 2 Sao rống.
Đột nhiên, phía trước cũng có vài con tang thi đang lắc lư đi đến.
"Chết tiệt, chọc giận nó rồi." Thanh Hòa trực tiếp đụng nó, thuận tiện mở cần gạt nước.
Thanh Hòa đột nhiên bấm vào chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay trái mình, ấn một chút, một màn tiếp theo làm Tạ Dư Trì kinh ngạc đến ngây người.
Chiếc đồng hồ cơ kia vậy mà chiếu ra một màn hình nhỏ màu xanh lam?!
Công nghệ cao?!
"Này, Thuật Dung, mau phái máy bay trực thăng tới, mình đang bị tang thi 2 Sao nhắm vào."
Trên màn hình màu lam chậm rãi xuất hiện một người phụ nữ mang kính đen, trông có vẻ lịch sự văn nhã, "Ồ? Tang thi 2 Sao?"
"Phải! Nhanh lên! Chậm một chút là cậu sẽ không còn gặp được mình nữa đâu! À, đúng rồi, chó cô bé này nuôi nhất định cậu sẽ cảm thấy hứng thú, nó bị tang thi hóa mà còn nhớ được chủ nhân, vô cùng trung thành!" Thanh Hòa vội vàng nói: "Coi như là vì nó, cậu nhanh phái người đến cứu mình đi"
"Tọa độ?"
"Làm sao mà mình biết —— Chậc, ờm, nó, có một biển quảng cáo lớn, cái mà, tòa nhà có áp phích một minh tinh rất nổi tiếng, mái nhà? —— Tang thi ở chỗ nào nhiều nhất thì chính là tòa nhà đó!" Thanh Hòa lại đâm bay hai con tang thi, vội vàng nói: "Mình sẽ lên phía trên chờ phi cơ, từ căn cứ đến nơi này rất nhanh, mọi người nhanh lên."
Màn hình biến mất, Thanh Hòa lại tăng tốc lần nữa.
Tạ Dư Trì chột dạ không dám lên tiếng, hơn nữa bị tốc độ xe của Thanh Hòa làm cho sợ tới mức nói không nên lời.
Nàng ôm chặt ba lô, cảm thấy nếu lát nữa Thanh Hòa phanh gấp nhất định mình sẽ bay ra ngoài.
Mi từng gặp ký chủ biết bay bao giờ chưa? Đợi lát nữa mi sẽ được nhìn thấy, sau đó tìm một ký chủ mới đi.
『...!』
Đối với viêc Tạ Dư Trì tự suy diễn, hệ thống phản hồi bằng một loạt dấu ba chấm, hơn nữa còn phản hồi bằng phương thức đạn mạc trong đầu nàng...
...!Hệ thống này càng ngày càng quá phận.
Thanh Hòa đột nhiên phanh gấp dưới tòa nhà, mở cửa xuống xe lấy hành lý liền mạch lưu loát, cô cõng Barrett chạy lên tầng 1, sau đó gọi Tạ Dư Trì với vẻ không thể tưởng tượng được.
"Bảo bối, em ngủ hả?"
Tạ Dư Trì xấu hổ ôm ba lô chạy xuống, nhưng lại bị Thanh Hòa đẩy, Thanh Hòa lấy hai thùng xăng ra, một thùng đổ lên xe, một thùng xách theo lên lầu, "Đi thôi! Đi sân thượng!"
Tạ Dư Trì nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu đồng đội của nàng còn nhanh hơn nàng, thường thường dừng lại kêu một tiếng, như đang thúc giục nàng.
QAQ, nàng cũng không biết tại sao mình lại chạy chậm đến như vậy!!! Nàng cảm thấy nàng không chậm lắm! Chắc là do hai tên này đều không bình thường.
Thanh Hòa lên tầng 2, nhìn tang thi vọt tới khẽ cười một tiếng, thuần thục nâng súng bắn tỉa lên, một phát súng làm bình xăng của chiếc xe nổ tung, tức khắc tia lửa bắn ra bốn phía, sau đó là liên tiếp nổ mạnh.
Cũng coi như ngăn cản những tang thi đó trong chốc lát.
Tầng trệt của tòa nhà này rất cao, không thể dùng thang máy, các nàng chỉ có thể liều mạng leo cầu thang bộ, vừa nhìn thấy nơi này là biết đã bị cướp sạch sẽ, cái gì cũng không còn.
Đến tầng mười, Tạ Dư Trì thật sự không thể leo được nữa, quỳ trên cầu thang thở hổn hển.
"Em..." Thanh Hòa cũng không nói gì, cô kéo ba lô lấy nước khoáng ra, lắc lắc, "Bò thì cũng phải bò lên sân thượng cho chị."
"Cảm ơn chị..." Tạ Dư Trì uống nước xong, do dự một hồi, lấy ra hai quả từ ba lô hệ thống, "Ăn."
"Thế mà còn có hoa quả sao..." Biểu tình của Thanh Hoà có chút vi diệu, nhưng vẫn ăn, hai mắt cô sáng lên, kinh ngạc nhìn Tạ Dư Trì, ánh mắt lóe lên, cũng không hỏi gì, "Bổ sung xong rồi thì đi thôi."
Trái cây này có thể khôi phục thể lực, hiện giờ mạng nhỏ gần như khó giữ được, Tạ Dư Trì cũng không giấu nữa.
Nàng cắn hai ba miếng là ăn xong, tiếp tục chạy lên trên.
Tầng 18, Thanh Hòa cho nổ tung đầu hai con tang thi tốc độ 1 Sao, sau đó đổ xăng xuống, đồng thời lấy lựu đạn từ ba lô ném xuống.
"Bùm" một tiếng, Tạ Dư Trì bị chấn động dưới chân làm cho sợ tới mức chân mềm, nàng còn tưởng rằng tòa nhà này sắp sụp đổ! Nhưng dù có sợ hãi đến đâu, nàng vẫn liều mạng bò lên trên.
Tầng 20 là tầng cao nhất, sân thượng đã bị khóa, Thanh Hòa bắn phá khóa, mở cửa lách vào.
Chờ Tạ Dư Trì và Khiếu Thiên đều tiến vào, cô kéo cửa, quấn dây xích vài vòng.
Tạ Dư Trì nhanh trí tiến lên lấy phù chú ra dán 4 tấm lên dây xích.
"Đây là cái gì? Trước kia nhà em làm bên tang lễ sao?"
Tạ Dư Trì: "..." Có lẽ nàng là nỗi sỉ nhục của Phù Chú Sư.
"Em là...!Phù Chú Sư..." Tạ Dư Trì lắp bắp giải thích.
Chính mình cũng có chút không tự tin, "Nhưng mà em rất yếu, phù chú này có hiệu quả với tang thi, có thể...!Ừm...!Giết chết 1 Sao...!Nhưng mà...!Nhưng mà cần phải...!Đụng vào tang thi...!Mới, mới có tác dụng."
Thanh Hòa gật đầu như suy