Đôi mắt Sùng Linh sáng quắc, nhưng cô không trả lời.
"Hơn nữa chị cũng không thể quá can thiệp vào chuyện của tôi!"
"FWB?...!Không thể." Sùng Linh cau mày, trực tiếp phủ quyết.
"...! Ý tôi là, chúng ta phải bình đẳng với nhau, chị không thể ép buộc tôi làm bất cứ điều gì." Thanh Hòa cảm thấy cạn lời, kể từ khi cô thua vụ cá cược đó, đã bao lâu rồi cô không chạm vào giống đực?
"Có thể." Sùng Linh ngồi thẳng dậy, sảng khoái đồng ý, "Tất cả tinh hạch của tôi đều cho em."
"...!Ừm." Thanh Hòa ở giữa giường vạch một đường, "Chị không thể vượt qua, mỗi người một nửa!"
Sùng Linh: "..."
*********
Ở thành phố H có khu người giàu, tức là khu dành cho sĩ quan quân đội, với các trung tâm thương mại lớn và các cao ốc thương mại.
Vào ban đêm, đèn được thắp sáng rực rỡ, cực kỳ sống động, khiến mọi người cảm thấy như thể họ đã trở về trước mạt thế.
Các nàng đi dạo quanh thành phố H theo lời mời của Trác Húc, đương nhiên không thể thiếu nơi này.
Có bảo vệ túc trực ở lối vào của cao ốc thương mại, trên đường phố cũng có binh lính tuần tra duy trì trật tự.
Tòa nhà rất cao, có tới 20 tầng và có rất nhiều cửa hàng, thật choáng ngợp.
"Ở đây vậy mà có những nơi như nhà hàng và quán cà phê sao?" Từ tầng một đến tầng ba đều là khu vực ăn uống, Tạ Dư Trì nhìn những người trong quán cà phê đang ngậm xì gà nhâm nhi cà phê đọc báo, có chút không thể tưởng tượng được.
Đây không giống mạt thế chút nào
Quá, quá xa xỉ.
Thanh Hòa lôi kéo Sùng Linh đến thang máy lên lầu đi mua sắm, cô có nhiều tinh hạch đến mức không thể dùng hết, hiện tại có cơ hội ra ngoài tiêu xài thật là hiếm có khó tìm.
Tạ Dư Trì cảm thấy không có gì đặc biệt muốn mua, nàng đi theo Thuật Dung đi dạo nhàn nhã, không vội vàng.
"Thành phố Z có cần cái này không?" Thuật Dung nhìn cửa hàng, đột nhiên hỏi: "Em muốn không?"
"Tất nhiên là có nó thì tốt, nhưng em nghĩ nó quá xa hoa lãng phí, ý em là quán cà phê và quán bar, cảm thấy hơi xa hoa lãng phí.
Nhưng em nghĩ nhà hàng và cửa hàng bán đồ rất tiện lợi." Tạ Dư Trì nói, "Nhưng căn cứ của chúng ta có đủ tài nguyên không?" Nàng cảm thấy nếu Thuật Dung bán đồ thì cô sẽ bán vũ khí, thuốc và phát minh.
"Trở về giao cho Từ Duệ xử lý thử xem." Hiển nhiên Thuật Dung chỉ là tùy tiện hỏi căn cứ có cần gì không, cũng không có ý định tự mình làm, trực tiếp ném cho Từ Duệ.
Lại nói tiếp...!Mỗi lần Thuật Dung ra ngoài đều giao lại các loại công việc của căn cứ cho Từ Duệ.
Không, không, cho dù không ra ngoài, bình thường Thuật Dung đều ở tòa nhà nghiên cứu, còn công việc của căn cứ vẫn rơi vào đầu Từ Duệ......
Tạ Dư Trì like cho Từ Duệ một cái, người tài giỏi thường nhiều việc.
Tạ Dư Trì cầm tinh hạch 1 Sao mua rất nhiều đồ ăn vặt, đóng gói chúng vào túi, tìm một góc không có ai xung quanh đặt chúng vào ba lô.
Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy Thanh Hòa ngậm điếu thuốc đang đi về phía mình, Sùng Linh theo sau với túi lớn túi nhỏ.
"Mua xong rồi?" Thanh Hòa dập tắt tàn thuốc, nhìn hai tay Tạ Dư Trì và Thuật Dung trống trơn, "Không mua gì sao? Chỉ đi dạo? Vậy đi ăn đi, mình mời."
Ăn cơm ở nhà hàng lầu một, cũng đã rất khuya, các nàng không đi dạo nữa, trực tiếp trở về chỗ ở.
*********
"Chị muốn ăn sô cô la không?" Tạ Dư Trì tắm xong nằm ở trên giường, nhìn Thuật Dung đang lau tóc, cười hỏi: "Thanh sô cô la!"
Thuật Dung lấy một miếng, bỏ vào miệng, nghiêng người đút cho Tạ Dư Trì, "Như vậy sao?"
"...!Không phải...!Ăn bình thường thôi..."
Thuật Dung giơ tay lấy hộp qua, đặt ở đầu giường, đặt sô cô la chung với đồng hồ của các nàng.
Thuật Dung tháo kính ra, cũng đặt lên đầu giường, "Ăn bình thường?"
"Không ăn, chị cầm hết đi..." Tạ Dư Trì ngáp một cái, "Với lại muộn như vậy, em sợ sâu răng..."
Thuật Dung xoa xoa tóc Tạ Ngọc Trì, ôm Tạ Dư Trì vào lòng ngủ, "Hôn chúc ngủ ngon đêm qua không sợ sâu răng sao?"
"Hả?"
"Rất ngọt." Thuật Dung cười khẽ, cúi người hôn lên trán Tạ Dư Trì.
"A! Chị như vậy..." Tạ Dư Trì che mặt, có chút thẹn thùng, "Thật là phạm quy..."
"Phải không? Có thứ thậm chí còn phạm quy hơn." Thuật Dung cười, hơi thở lướt qua tai Tạ Dư Trì, cực kỳ ái muội.
"Hừ..." Tạ Dư Trì yếu ớt hừ một tiếng, vùi vào lòng Thuật Dung, hai tay ôm lấy eo cô, bất động.
Dù sao thì...!Nếu tiếp tục nói chuyện với Thuật Dung, Tạ Dư Trì cũng không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
*********
Sau khi trở về từ khu mua sắm trong cao ốc thương mại, Thanh Hòa nhanh nhẹn tắm rửa, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cô đi dép lê cầm theo đồ mới mua về ngồi trên sô pha, mở một hộp sô cô la đậu và bắt đầu ăn.
—— "Buổi tối ăn ít ngọt..."
Sùng Linh cầm khăn lông đi tới lau tóc cho Thanh Hòa, trông có chút bất đắc dĩ.
Thanh Hòa cắn một viên sô cô la, quay lại hôn Sùng Linh, Sùng Linh bị nụ hôn làm cho sửng sốt, đầu lưỡi nếm được vị ngọt của sô cô la, đôi mắt cô tối sầm lại, khi Thanh Hòa dứt ra, cô đã giơ tay lên giữ ót Thanh Hòa lại, hôn sâu hơn.
Thanh Hòa chưa kịp phản ứng thì Sùng Linh đã leo lên sô pha, quỳ trên người cô và cởi áo ngủ của cô ra.
"Vl, lão [email protected] túy —— shh, đừng đừng cắn, shh đau đau đau..." Thanh Hòa mở miệng nói một câu lão [email protected] túy khiến Sùng Linh có chút bực mình, cúi đầu dùng sức cắn vào xương quai xanh của cô, dùng lực, phá da cho đến khi Thanh Hòa sửa miệng xin khoan dung mới tỉnh táo nhả ra.
"Ban ngày mới nói là không thể cưỡng ép xong! Sao chị không giữ lời? —— Sùng Linh!" Thanh Hòa đẩy đầu Sùng Linh, bị Sùng Linh không kiên nhẫn nắm lấy đôi tay, cô còn muốn khuyên nhủ thêm, vừa ngước mắt lên đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Sùng Linh...
Người, người phụ nữ này kích động quá rồi?!
Thanh