Tạ Dư Trì: "..." Tạ Dư Trì có chút muốn khóc, người phụ nữ này đáng sợ hơn Thanh Hòa nhiều hức hức hức...
Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Tạ Dư Trì, gương mặt than kia của Thuật Dung trở nên có chút vi diệu, "Em...!Sợ hãi?"
"...!Không..."
"Nói?"
"...." Tạ Dư Trì ủy khuất lại rụt rụt, hệ thống, nếu ta nói mi ra, sẽ có chuyện gì xảy ra?
『 Sẽ không có ai tin.
』
Cũng đúng...
"Em, Phù Chú Sư bọn em, là gia tộc truyền thừa, nhưng mà tương đối ít, một thế hệ này chỉ có một mình em, hơn nữa truyền thừa lâu lắm, cho nên rất nhiều thứ đã bị thất lạc..." Tạ Dư Trì nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Chị đảm bảo sẽ không nó cho người khác trước đi."
"Thanh Hòa?"
"...!Ừm, chị ấy...!Cũng có thể, dù sao thì chị không thể nói cho người khác!"
"Ừm."
"Phù Chú Sư có không gian nhỏ độc quyền, nhưng không gian đó rất nhỏ, không thể chứa nhiều đồ vật." Tạ Dư Trì nói, "Phù chú của em được đặt trong đó."
Thuật Dung nhìn chằm chằm nàng, Tạ Dư Trì run lên, chuẩn lấy phù chú từ trong ba lô ra cho cô xem, nhưng phát hiện đã dùng hết rồi...!Ờm, xấu hổ quá.
Vì thế Tạ Dư Trì lấy ra một chai nước khoáng.
"Chính là như vậy." Sau đó nàng đặt nó trở lại ba lô lần nữa.
"Không tồi." Thuât Dung khẽ cười một tiếng, "Phó căn cứ trưởng."
"...!Vâng." Tạ Dư Trì có chút xấu hổ.
"Căn cứ mới được thành lập không lâu, cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, sau này em sẽ sống với tôi và Thanh Hòa." Thuật Dung nói, "Em có thể tùy ý đi lại bất cứ đâu trong căn cứ, nhưng tôi khuyên em không nên đi khu bình dân."
"Khu bình dân?"
"Khu sinh hoạt của người bình thường." Thuật Dung khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên, nếu em tò mò thì cũng có thể đi, nếu sợ thì có thể kêu tôi.
Cái này cho em." Thuật Dung đưa một chiếc đồng hồ giống của Thanh Hòa như đúc, "Thanh Hòa sẽ dạy em cách sử dụng."
"Cảm ơn..." Tạ Dư Trì nhận lấy, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thuật Dung đứng lên, khóe miệng gợi lên, "Không cần khách khí." Hiển nhiên, tâm tình của cô không tồi.
Tạ Dư Trì thả lỏng lại, nàng lại cảm thấy có chút buồn ngủ, cảm thấy mình thật sự mệt mỏi...
Hừm, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, Tạ Dư Trì mở bảng kỹ năng, phát hiện phù chú 2 Sao vẫn là màu xám.
Nhìn thoáng qua, vậy mà cần 2 điểm kỹ năng?!
Tạ Dư Trì có chút đau lòng.
Nàng tắt bảng kỹ năng, mở ba lô, bấm vào rương nhỏ bí ẩn.
『 Mở ra hay không? 』
Mở.
『 Đang mở ra...!』
Một đám biểu tượng xẹt qua trước mắt nàng, Tạ Dư Trì nhìn không kịp, nàng chớp chớp mắt, đã thấy rương kho báu đang từ từ mở ra trong hư không...
『 Nhận được Hướng dẫn học Phù Tăng Tốc! 』
Đây là cái gì...
『 Dùng để mở phù chú nhánh bên, Phù Tăng Tốc! 』
Đôi mắt Tạ Dư Trì sáng lên, nhanh chóng mở kỹ năng lên, quả nhiên bên cạnh bảng kỹ năng có một ô kỹ năng sáng lên.
Phù Tăng Tốc (Sơ cấp): Tăng tốc độ của người sử dụng lên 5%
Chỉ có 5%...
Tạ Dư Trì mím môi, không chọn học nó.
Phù Tăng Tốc sơ cấp cần 1 điểm kỹ năng, nhưng Tạ Dư Trì vẫn muốn học phù chú 2 Sao hơn...
Nàng nhìn phù chú 2 Sao hệ thống đưa kia, chỉ cần tìm được một tang thi 2 sao khác để săn, nàng sẽ được thêm 1 điểm kỹ năng...
『 Sau khi ký chủ hết giai đoạn dành cho người mới, khen thưởng sẽ được phát tùy theo khả năng của ký chủ.
Khen thưởng cũng không cố định.
』
Gian đoạn dành cho người mới là tới khi nào?
『 Thời gian bảo hộ người mới là một tháng.
』
Một tháng...!Như vậy nàng không thể ở lại căn cứ này nữa.
Dù sao thì, làm phù chú trước rồi sau đó ngủ một giấc.
Lần này Tạ Dư Trì làm được 6 tấm phù 1 Sao mới kiệt sức ngủ, có thể nói đã có tiến bộ.
*********
Vừa tỉnh dậy, Tạ Dư Trì làm thêm hai tấm phù ném vào ba lô, nàng xuống giường, nhìn nhìn áo bệnh nhân mình đang mặc có chút không nói nên lời, nhưng vẫn đi dép lê đẩy cửa ra.
"Tỉnh rồi sao." Thanh Hòa bưng một chén cháo đi tới, "Cơm sáng."
"Cháo trắng a..." Tạ Dư Trì cảm thấy có chút ủy khuất.
Thanh Hòa hơi nhướng mày, "Đây chính là chị cố ý chia cho em." Dù sao thì mạt thế đã đến, có thể ăn cháo nóng là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
"Rốt cuộc thì biệt thự kia của em tích trữ bao nhiêu thứ? Mạt thế mà em còn kén chọn như vậy."
"..." Tạ Dư Trì có chút ngượng ngùng, "Chị ăn chưa?"
"Chưa, vừa mới nấu xong."
"Em có đồ hộp, chị...!Có muốn ăn cùng em không?"
"...! A, em thật là ——" Thanh Hòa nhịn không được cười rộ lên, "Thuật Dung chưa nói cho em biết, cho dù ở căn cứ, cũng không thể tiết lộ quá nhiều đồ vật của mình sao? Trong khu bình dân, cô nương đứng đường hoặc trai bao, một cái bánh quy hoặc một túi sữa là có thể qua một đêm."
"A? Bán, bán..."
"Nếu không thì sao? Người thường, không có năng lực, căn cứ của chúng ta vừa mới thành lập, làm sao nuôi nổi phế vật? Những người đó không dám ra căn cứ, lại không có cách nào lấy được tinh hạch, nên không có thức ăn." Mặc dù Thanh Hòa nói như vậy, nhưng vẫn là cười rộ lên: "Nhưng mà...!Có mấy tiểu tử có kỹ thuật cũng không tệ lắm, nếu em muốn nếm thử chị có thể đề cử cho em."
"...!Không, không cần." Tạ Dư Trì hoảng sợ nhìn Thanh Hòa, không nghĩ tới Thanh Hòa thế mà thật sự sẽ tìm, tìm...
Thanh Hòa có chút cổ quái đánh giá Tạ Dư Trì, "Bảo bảo ngoan? Hiện tại chính là mạt thế, nên làm quen đi."
Tạ Dư Trì cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
"Em chỉ là...!Tín nhiệm các chị...!Mà thôi."
"...!Vậy thì, cũng không tệ lắm." Thanh Hòa ngẩn ra, nhún nhún vai, "Miệng vết thương còn đau không?"
"Không ạ."
"Vậy ra ngoài ăn cơm với bọn chị?" Thanh Hòa nhìn bộ dáng Tạ Dư Trì co quắp nhát gan, nhịn không được mở miệng.
"Được!"
Thấy bộ dáng Tạ Dư Trì đột nhiên hưng phấn lên, Thanh Hòa không khỏi lắc đầu, cô bưng cháo rồi đi ra.
Thuật Dung nói để mình chiếu cô em ấy, Phù Chú Sư duy nhất...!Rất có tiềm năng.
Chỉ là, tính cách của em ấy, rất không phù hợp