Tạ Dư Trì đang dùng bữa tối được một nửa thì Thuật Dung ra tới, cô lau mái tóc ướt một nửa của mình và cúi xuống, "Đút chị?"
"...! A, ok." Tạ Dư Trì ngốc ngốc, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng Thuật Dung, đầu lưỡi người phụ nữ li3m khóe miệng, mặt Tạ Dư Trì lại nóng lên.
"Em rất thích Lâu Cư An?"
"A? Không! Sao có thể chứ?" Tạ Dư Trì lập tức phản ứng lại, lập tức thể hiện lòng trung thành của mình.
Truyện Nữ Cường
"Cô ta cười với em?"
"A, cô ấy, cô ấy chỉ hứng thú với Phù Chú Sư mà thôi! Em lại không nhìn cô ấy!" Tạ Dư Trì có chút nóng nảy, sợ Thuật Dung suy nghĩ nhiều, "Em sẽ không thích người khác!"
Ngón trỏ của Thuật Dung dán vào môi dưới của Tạ Dư Trì, sau đó chậm rãi vói vào.
Tạ Dư Trì không phản kháng, tùy ý để Thuật Dung mặt vô biểu tình chơi đùa đầu lưỡi nàng, "Thuật Dung...?"
"Em no chưa?"
"Hả?"
"Bữa tối."
"Tạm, tạm ổn..." Tạ Dư Trì có một dự cảm không lành.
"Vậy bây giờ đút cho chị đi." Thuật Dung cười nhẹ một tiếng, giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai Tạ Dư Trì, sau đó là hôn nhẹ một cái, đầu lưỡi li3m qua vành tai Tạ Dư Trì, khiến cả người Tạ Dư Trì run lên.
"Em vẫn...!Chưa tắm..."
Thuật Dung không để ý đến chính sách trì hoãn của Tạ Dư Trì, trực tiếp bế nàng vào phòng tắm, "Đêm nay, chị sẽ phục vụ em một cách chu đáo..."
"Phu nhân của chị."
...
Ngày hôm sau.
Tạ Dư Trì xấu hổ kéo cổ áo cao lên, che kín mít, buổi sáng Thanh Hòa trêu chọc nhìn qua, nàng đỏ mặt hận không thể chui vào khe đất.
Thuật Dung thật là, lòng dạ hẹp hòi.
Người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi hỗ trợ Tạ Dư Trì đang có tâm trạng rất tốt, thậm chí còn tự mình mang bữa sáng đến đút cho nàng trên giường.
Sau bữa trưa, khi Lâu Cư An đề xuất cuộc hội đàm thứ hai, Thuật Dung cũng sảng khoái nhận lời hẹn.
"Đây là..." Lâu Cư An thấy Tạ Dư Trì lảng tránh mình dán chặt vào Thuật Dung, có chút bối rối, ngày hôm qua Phù Chú Sư không sợ cô như vậy.
Nhưng khi ánh mắt cô lại chạm đến cổ áo của Tạ Dư Trì, rũ mắt khẽ mỉm cười: "Hai người tình cảm như vậy, thật khiến Lâu mỗ hâm mộ."
Thuật Dung thoải mái hào phóng ôm Tạ Dư Trì vào lòng, Tạ Dư Trì có chút lúng túng ngồi trên đùi Thuật Dung, cảm nhận được tay người phụ nữ này vòng tay qua của mình, có chút không thoải mái vặn vẹo, "Như vậy có ổn không?"
"Em không thích sao?" Khóe miệng Thuật Dung cọ cọ vành tai Tạ Dư Trì, ngữ khí có chút u sầu, "Chị còn tưởng rằng phu nhân ở gần chị như vậy nhất định sẽ vui vẻ."
"...!Không có, cứ, cứ như thế này đi..." Tạ Dư Trì biết Thuật Dung cố ý nói như vậy, nhưng vẫn không khỏi thỏa hiệp.
Thanh Hòa liếc Thuật Dung một cái, cô thực sự không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, cô cảm thấy kể từ khi Thuật Dung và Tạ Dư Trì ở bên nhau, những lời cô đã nói trước kia như đang tát thẳng vào mặt mình.
Thanh Hòa không bao giờ tưởng tượng được Thuật Dung sẽ có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Cô vốn tưởng rằng cho dù Thuật Dung có yêu đương thì cũng sẽ là loại tình yêu nề nếp khoa học, thậm chí có thể cuộc sống về đêm cũng là học giống trong sách giáo khoa, nhưng cuối cùng...
A.
Nhân sinh vô thường.
Ví dụ như, Thanh Hòa không bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó mình sẽ bị một người phụ nữ đè dưới thân, điều khủng khiếp là người phụ nữ đó lại là lão [email protected] túy trước kia mình xem thường nhất...
Chậc, nếu bây giờ cô gọi Sùng Linh là lão [email protected] túy, cuộc sống về đêm của cô chắc chắn sẽ rất phong phú.
"Căn cứ E vẫn trung lập, nhưng chúng tôi muốn trao đổi một số tài liệu với căn cứ của cô, chẳng hạn như phù chú và thuốc mà Thuật Dung cô phát minh ra.
Chúng tôi cảm thấy rất hứng thú." Thấy mọi người đều ở đây, Trần Dật Chi đi thẳng vào chủ đề.
"Đổi lại cái gì?"
"Thức ăn? Nước? Kim loại? Vũ khí? Tinh hạch? Các cô nguyện ý đổi cái gì?" Trần Dật Chi nhìn qua rất thong dong, dù sao căn cứ của bọn họ vẫn là rất mạnh.
"Phù chú có phù chú tấn công từ 1 Sao đến 4 Sao, có thể gi3t chết những sinh vật đó ngay lập tức.
Ngoài ra còn có Phù Tăng Tốc sơ cấp và trung cấp và cả Phù Phi Hành." Tạ Dư Trì giải thích về phù chú hiện có của mình, "Phù chú phụ trợ đều có giới hạn thời gian."
"Phù Phi Hành? Khi các cô phá hủy con rối máy, chính là nhờ có Phù Phi Hành này, các cô mới có thể bay?" Trần Dật Chi tràn đầy hứng thú.
"Đúng vậy, nếu các người quan tâm, có thể tự mình thử nghiệm sau khi giao dịch." Tạ Dư Trì cười nói.
"Thuốc có hạn, tôi chỉ đổi thuốc khôi phục." Thuật Dung nhẹ giọng nói, "Đương nhiên, nếu như các người có thể cung cấp nguyên liệu, chúng ta có thể chia bảy lấy ba, ta lấy bảy phần."
"Cô cần nguyên liệu gì?" Lâu Cư An nhịp nhàng gõ đầu ngón tay lên bàn, tiếp tục hỏi với vẻ rất hứng thú.
"Thuốc đóng băng và thuốc thiêu đốt cần nhãn cầu của Ma Nhân Tế Ti."
"Nhãn cầu? Thứ đó còn có tác dụng...!Chậc chậc, đáng tiếc Ma Nhân Tế Ti vốn rất ít, chúng tôi săn không được nhiều, cũng không ngờ giữ nhãn cầu..." Lâu Cư An nhún vai bày tỏ tiếc nuối.
"Không có sao."
"Thuốc ăn mòn cần nước bọt của thằn lằn độc." Thuật Dung lấy ra một chiếc lọ nhỏ, nhỏ một giọt chất lỏng màu tím lên bàn, trên bàn bốc lên một làn khói trắng, chờ Lâu Cư An lại nhìn lên, trên bàn đã có một cái lỗ lớn.
"Uy lực thực mạnh." Trần Dật Chi tán thưởng một tiếng, "Nhưng rất xin lỗi, chúng tôi không có những nguyên liệu này."
"Tôi cảm thấy không cần liệt kê thuốc nữa." Thuật Dung cất đồ đi, nhìn Lâu Cư An nói: "Quý căn cứ có bao nhiêu tinh hạch 4 Sao?"
"Tinh hạch 4 Sao? Vậy thì có rất nhiều." Lâu Cư An nghiêng đầu, "Dùng nhiều quá sẽ hủy hoại các cô, cấp tốc bồi dưỡng đều là một đám vô dụng rác rưởi, hẳn là các cô hiểu rõ."
"Đương nhiên, chẳng qua là vì mục đích khác mà thôi." Thuật Dung không