"Lộp bộp"
Dường như hắn vừa nghe thấy gì đó, nhìn xung quanh nhưng không có gì.
Hắn vỗ vai người lính trước mặt, hỏi có nghe thấy gì không, người lính trợn tròn mắt: "Anh còn chưa tỉnh ngủ sao? Âm thanh phát ra từ nơi nào chứ? Tang thi có vào đây được đâu."
Có lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều chăng? Thủ vệ ôm chặt súng đi theo đội ngũ tiến lên, đi qua một con hẻm khác lại phải quay lại.
"Lộp bộp"
Lần này âm thanh lớn đến mức không chỉ có một mình thủ vệ nghe thấy, hắn lập tức cảnh giác, cầm súng tiến đến nơi phát ra âm thanh —— Một nắp cống cũ nát?
Báng súng chọc vào nắp cống, thủ vệ nuốt nước bọt, nhìn đồng đội xung quanh rồi cúi xuống mở nắp cống...
"Chuyện gì vậy?"
Thủ vệ cúi đầu nhìn, thật lâu không có động tĩnh, đồng đội chờ đợi có chút bực bội, không khỏi đẩy hắn một cái, "Không có chuyện gì chứ, chúng ta còn phải tiếp tục tuần tra ——" Ai biết vừa đẩy một cái, thủ vệ đã ngã xuống, dao phẫu thuật trên ấn đường hắn cực kỳ bắt mắt...
"Cái gì?!" Lúc bọn họ cả kinh, chỉ thấy một người phụ nữ đột nhiên nhảy ra, hàn quang dao găm lóe lên, một binh sĩ ngơ ngác nhìn bọn họ, ôm chặt cổ bị cắt của mình không thể tin được, ngã xuống lẫn với máu tươi.
Viên đạn đã được nạp, binh lính vừa mới chĩa mũi súng về phía Thuật Dung, dao găm vung xuống, lại trực tiếp cắt đứt nòng súng? Vết rạch thậm chí còn bị nhiệt độ cao làm cho tan chảy, hắn sợ tới mức vứt súng, quay người muốn bỏ chạy, lại bị một người phụ nữ khác đạp trên mặt đất, giây tiếp theo, một thanh trường đao đâm mạnh vào đầu hắn ——
Thanh Hòa nhéo nhéo mũi, tên binh lính này thế mà sợ đến mức mất kiểm soát.
Cô nhìn lướt qua, đội tuần tra này có sáu người, hai người trong số đó đã thiệt mạng, bốn người còn lại bị chế phục.
Hơi nhướng mày, cô ho khan hai tiếng, mới mở miệng: "Kho lúa này chứa vật tư gì? Kho vũ khí của các người ở đâu? Phân bố thòng ngự như thế nào? Bình thường binh lính ở đâu? Trưởng quan đâu?"
...!Không một ai đáp lại.
Thanh Hòa có chút khó chịu, cô dùng chân nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, bắt lấy nó, lên đạn một cách thuần thục, nhắm vào người đàn ông khuất phục đầu tiên, "Anh, trả lời."
"Không biết." Người đàn ông không ngẩng đầu lên.
"Đùng" một tiếng không kịp phòng ngừa, trong nháy mắt người đàn ông đã ngã xuống vũng máu.
"Theo anh thấy tiếp viện đến nhanh hơn hay là tôi bóp cò súng nhanh hơn?" Thanh Hòa khẽ cười, thổi một hơi vào họng súng, quyến rũ nháy mắt với Sùng Linh.
"Tôi, tôi nói..." Binh lính bị họng súng chỉ điểm thứ hai sợ đến phát run, hắn lắp bắp nói: "Vật tư...!Có, có lương thực...! Vẫn còn một kho vũ khí...!Ở tầng hầm...!Phân bố phòng giữ khắp nơi...! Trưởng quan ở tòa nhà trung tâm, tầng -2 là kho hàng tầng hầm..."
"Thật là một cậu bé ngoan." Thanh Hòa rút súng lại, khuôn mặt của người lính lộ ra vẻ mừng như điên, giây tiếp theo, một luồng hồng quang đã cắt hắn thành hai nửa...
Sùng Linh vô cảm vung trường đao định giết hai người kia, lấy khăn tay lau vết máu trên lưỡi đao, nhìn Thuật Dung vung dao găm xuống, cắt khóa cửa kho lúa.
Bên trái là một đống bao tải, Tạ Dư Trì dùng trường kiếm nhẹ nhàng rạch một lỗ nhỏ, những hạt gạo trắng ngần ào ạt tuôn ra.
Bên phải là các thùng gỗ xếp chồng lên nhau, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của những khẩu súng bên trong, còn có thùng gỗ được đánh dấu vật phẩm nguy hiểm cần phải lấy nhẹ để nhẹ, hình như là đạn dược hoặc gì đó tương tự.
"Nơi này nhiều quá." Tạ Dư Trì lẩm bẩm nói.
Thuật Dung mở đồng hồ liên lạc gửi cho Từ Duệ vị trí hiện tại của cô, sau đó tung dao găm, "Đi giết lãnh đạo khu này."
"Tòa nhà trung tâm?" Tạ Dư Trì quay đầu nhìn xung quanh, tìm thấy tòa nhà cao nhất, trông cực kỳ sang trọng...
Nơi đó, là tòa nhà trung tâm sao?
『 Đúng vậy.
』 Hệ thống lạnh lùng trả lời câu hỏi của Tạ Dư Trì.
"Có lẽ chúng ta nên ngụy trang một chút?" Tạ Dư Trì nhìn thi thể nằm bên ngoài vài lần, im lặng.
Có vẻ như không thể?
Dù sao thì các nàng vẫn nên rời đi kho lúa trước.
Tạ Dư Trì lắc mình tiến vào một khu rừng nhỏ, vẫy tay với Thanh Hòa các nàng, cảm nhận được một nhóm người đang đến đây.
Thuật Dung đóng cửa lại, ném bom cháy vào thi thể, ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi thi thể chất đống, cô trốn vào rừng cây, kéo lấy Tạ Dư Trì chạy sang bên phải.
"Lối này?" Thanh Hòa ngước nhìn tòa nhà cao chót vót, dường như khoảng cách rất xa...
"Xe." Vừa tiến vào đại lộ, Tạ Dư Trì đã nghe Thuật Dung chỉ thị, lấy ra xe bọc thép, chiếc xe nặng nề rơi xuống, thân xe tỏa ra ánh bạc, tăng thêm vài phần bá đạo cùng thần bí.
Nhanh chóng lên xe, Thuật Dung vừa mới mở máy, một đám binh lính đột nhiên xuất hiện ở bức tường đối diện, trực tiếp bắn các nàng.
Khi viên đạn bắn vào kính chỉ để những vết rạn nhợt nhạt, mà khi bắn vào thân xe, thậm chí không để lại dấu vết gì —— Kim loại từ dị thứ nguyên.
Thanh Hòa mở cửa sổ trời bên trong xe, nâng Barrett lên, nhắm sơ mục tiêu rồi đều đặn bóp cò hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều bắn trúng đầu.
Khi tiếng súng bắn tỉa thứ ba vang lên, đội binh lính đã lăn lại rút lui sau bức tường.
Thuật Dung đột nhiên tăng tốc, lúc đi qua bức tường, một quả lựu đạn bị ném ra ngoài cửa sổ, rơi trên mặt đất lăn lộn một hồi, cho đến khi bị một tên lính giẫm lên...
Một tiếng ầm lớn, nuốt chửng tiếng ồn của xe bọc thép đang rời đi.
"Ngồi xuống." Thuật Dung nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang nóng lòng muốn thử, nhỏ giọng khiển trách, "Việc dọn dẹp giao cho Thanh Hòa."
Tạ Dư Trì nắm lựu đạn bĩu môi, bất đắc dĩ đưa nó cho Sùng Linh ở hàng ghế sau.
—— "Căn cứ trưởng? Căn cứ trưởng? Chúng tôi sẽ đến ngay! Tình hình chiến đấu của các cô thế nào rồi?"
Thuật Dung một tay điều khiển vô lăng, một tay nhấp