"Tôi cảm thấy mình như đang kéo chân mọi người..." Liễu Thừa Giang che cánh tay trái bị chém, cởi quần áo ra băng bó đơn giản, có chút chán nản nói.
Thanh Hòa nhìn sắc mặt Sùng Linh vô cùng tái nhợt, màn sương màu máu xung quanh cô lúc ẩn lúc hiện, lòng Thanh Hòa chùng xuống, "Em sẽ đi giúp Thuật Dung bọn họ..."
"Đùng đùng đùng" đột nhiên có tiếng súng máy nổ vang, Sùng Linh vung tay kéo Thanh Hòa ra phía sau bảo vệ, đồng thời dựng trường đao của mình làm lá chắn để chặn tất cả lại...
"Ai nổ súng?!" Sắc mặt Triệu Nghị trầm xuống trong nháy mắt, "Đây là trận quyết đấu của tôi với bọn họ."
Những binh lính 3 Sao này căn bản không có đường sống khi đối mặt với Thuật Dung các nàng, Triệu Nghị không thể chống lại từng người trong số họ, cộng với việc đội ngũ tiếp viện 4 Sao bị tiêu diệt...
Đương nhiên, cái người cầm trường đao bên kia, còn có tiểu tử gần như mất đi sức chiến đấu, mà Thuật Dung cũng là nỏ mạnh hết đà...
Thanh Hòa lăn qua, vung lưỡi hái ra, trực tiếp chém đứt lô súng máy, cô lăn qua giẫm lên lưỡi hái, cầm lấy súng máy, nạp đạn, nổ súng đùng đùng.
Những binh lính ở hàng sau phản ứng rất nhanh, nhanh chóng dựng khiên chống đạn chặn lại, sau đó họ được chào đón bởi hồng mang do Sùng Linh chém ra...!Đam Mỹ Sắc
"Dừng tay!" Triệu Nghị gấp đến đỏ mắt, móng vuốt sắc bén hung hăng vung lên, dao găm của Thuật Dung bị hắn đánh bay, hắn giơ tay muốn chộp lấy cổ Thuật Dung, nhưng Thuật Dung lại đột nhiên né tránh, nhưng vẫn bị hắn cào phá cánh tay phải, quần áo trong nháy mắt bị cào rách, máu nhuộm đỏ ống tay áo trắng...
Thuật Dung uống một lọ thuốc phục hồi, lắc mình tránh đi sự truy đuổi liên tục của Triệu Nghị, máu liên tục đổ trên mặt đất do cô vận động kịch liệt, để lại những giọt máu màu đỏ tươi.
"Bùm"
Một tiếng nổ làm gián đoạn Triệu Nghị truy kích Thuật Dung, tay cầm lựu đạn của Tạ Dư Trì run lên một chút, nàng kéo chốt an toàn xuống, ném thêm một quả khác, móng vuốt sắc nhọn chém lựu đạn làm đôi nổ tung trong không trung!
Tro bụi bay khắp nơi...
『 Cẩn thận! 』
Tạ Dư Trì né tránh bóng người đang lao tới theo phản xạ.
Trong làn khói mù mịt, Triệu Nghị lao tới, đấm vào bụng Tạ Dư Trì, trực tiếp ném nàng vào góc tường, văng ra rất nhiều đá...
Có lẽ là do nàng là Phù Chú Sư nên Triệu Nghị không sử dụng móng vuốt, điều đó có nghĩa là Tạ Dư Trì được tha cho một mạng.
Tạ Dư Trì ôm bụng dưới, không khỏi cuộn người lại vì đau, mặc dù có ảnh phó "Phòng", nhưng vẫn khiến nàng phun ra hai ngụm axit dạ dày, còn chưa kịp lấy lại hơi, nàng đã thấy Triệu Nghị lại lần nữa tấn công Thuật Dung...
Hệ thống...!Rôt cuộc khuyết điểm...!Của người này là gì...
"Choang"
Lọ thuốc vỡ vụn.
Chất lỏng màu lam băng nhanh chóng ngưng tụ, lan tràn trên cánh tay phải của Triệu Nghị, sắc mặt Thuật Dung lạnh lùng xưa nay chưa từng có, trong nháy mắt bóp nát hơn chục bình thuốc, chất lỏng đó đập mạnh vào người Triệu Nghị ở khoảng cách rất gần.
Mà móng vuốt bên phải của Triệu Nghị trực tiếp xuyên qua bụng Thuật Dung...
Khối băng đóng băng cơ thể Triệu Nghị cực kỳ nhanh chóng, khi hắn nhận ra có gì đó không ổn, hắn đã không thể di chuyển được nữa, màu xanh lam nhanh chóng lan rộng, thậm chí lan đến bụng Thuật Dung...
"Khụ" Thuật Dung trực tiếp rút vuốt phải của Triệu Nghị ra, máu trộn lẫn với màu xanh của băng, rất nhanh liền đông lại.
Ôm lấy vết thương, cô lảo đảo đi hai bước liền ngã quỵ xuống đất.
"Thuật, Thuật Dung! ——" Tạ Dư Trì nhịn đau chạy tới, thậm chí dán phù chú lên, nàng quỳ xuống trước mặt Thuật Dung, điên cuồng kêu hệ thống đổi lấy thuốc hồi phục nhanh chóng!
『 Thuốc chữa thương: 80 tích phân...!』
Đổi!
『 Ting! Đổi thành công! Số tích phân còn lại: 5 』
Tạ Dư Trì thậm chí không thể nghe thấy tiếng máy móc của hệ thống, đôi tay nàng run rẩy, đưa lọ thuốc đến miệng Thuật Dung.
Khuôn mặt của người phụ nữ tái nhợt một cách đáng sợ, mà máu từ vết thương ở bụng đã sớm nhuộm đỏ cả vùng đất.
Tạ Dư Trì muốn che nó lại, nhưng chẳng mấy chốc bàn tay đã bị máu nhuộm đỏ.
"Không sao." Giọng nói của Thuật Dung rất yếu ớt, nhưng vẫn miễn cưỡng nói.
"Dối trá, ai bảo chị làm như vậy...!Phương pháp này...!Cái này..." Tạ Dư Trì cắn răng không muốn khóc, bộ dạng Thuật Dung như vậy cô còn không khóc, nàng khóc thì còn ra thể thống gì nữa! Run rẩy đút thuốc cho Thuật Dung, liên tục hỏi hệ thống xác định tính mạng Thuật Dung thật sự không có nguy hiểm, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, lấy quần áo sạch từ trong ba lô ra, băng bó đơn giản cho cô.
"Các cô rất mạnh...!Tôi thua." Giọng Triệu Nghị tràn đầy thất vọng, "Tại sao...!Xâm lược nước D?"
"Xâm lược?! Rốt cuộc là do ai khơi mào chiến tranh trước? Là ai thông đồng với thành phố L? Gửi cho chúng tôi tin báo khiêu khích?!" Tạ Dư Trì tức giận đến cả người run rẩy, người này...!Người này sao lại dám bày bộ dáng người bị hại như thế này chứ?! Nàng ấn đồng hồ trên cổ tay, một màn hình màu lam hiện lên, nàng tìm tin báo trước kia của nước D, đưa tay lại gần Triệu Nghị để hắn nhìn cho rõ.
"..." Triệu Nghị trầm mặc hồi lâu, thật sâu thở dài nói: "Nếu các cô lại tiếp tục tiến công, căn cứ D nóng nảy, các cô cũng sẽ không ích lợi gì."
"A."
"Thật xin lỗi, là tôi thua." Triệu Nghị nhìn thoáng qua Thuật Dung đang nhắm mắt dưỡng thần, "Cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, đồng đội của cô đều còn sống."
"Tôi xin lỗi vì những gì nước D đã làm.
Nhưng tôi không thể làm gì cả...!Tôi sinh ra đã thuộc về đất nước này, vì vậy tôi phải làm một số việc, ngay cả khi đó là trái đạo đức." Triệu Nghị nói rất nhiều, cuối cùng hắn trầm mặc hồi lâu, "Nước D đã không còn hy vọng để cứu vãn ở mạt thế, tôi cũng không thể nhìn thấy...!Nếu có thể, xin hãy chôn cất tất cả binh lính của tôi cùng tôi."
"...!Ý ông là sao?" Tạ Dư Trì nhất thời có chút chưa kịp phản ứng lại, người này hẳn là tù binh của các nàng mới đúng...!Hả?
Triệu Nghị nhắm mắt lại, rất lâu sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.
Thuật Dung thở hổn hển đứng dậy, Tạ Dư Trì vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đỡ cô dậy, Thuật Dung vươn tay kiểm tra hơi thở của Triệu Nghị, dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo nơi khóe mắt của hắn.
Nơi đó cũng bị đóng băng trong lại...
『 Nhận được 60 tích phân, 2