" Thần thiếp thỉnh an thái hậu."
Lệ Kha thái hậu ngồi tọa cao, giữa hai hàng phi tần cung kính thì dáng người mảnh mai thướt tha kia lại trái ngược. Huyền Xuân Di vai hạ thấp một chút cũng xem như lễ đã có, nàng không cần chờ sự cho phép đã tự mình đến chỗ ngay bên dưới thái hậu hai bật để ngồi xuống.
So với thái hậu trầm mặt nhăn mày khẽ, đám phi tần nhìn đã không thể chịu được. Thùy Phi trong số đó lại là người không hiểu rõ tình hình nhất, nàng tính tình không tốt liền lớn tiếng: " Di phi to gan, ngươi nghĩ mình là ai? Thỉnh An Thái cung đã đến trễ còn dám vô lễ trước mặt thái hậu?"
" Ta có sao?" Xuân Di làm vẻ ngạc nhiên xong lại mỉm cười với Thùy Hạ: " À phải, là do hoàng thượng đêm khuya lại bãi giá đến Di Thúy cung. Ta hầu hạ người đến khi mặt trời lên núi mới được ngủ, đến muộn thật sự là bất đắc dĩ."
" Ngươi được lắm, còn có thể dùng cớ hầu hạ hoàng thượng để tránh tội, như vậy liền có thể cho qua sao?"
" Thùy phi còn có chuyện gì?"
" Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngay cả chỗ ngồi của Lâm phi cũng dám đến. Ta còn tưởng ngươi thật sự cho rằng mình có uy thế như vậy, để Lâm phi biết được ta xem ngươi còn có thể cao giọng mà đứng đây?"
" Lâm phi trước nay chưa từng thấy đến thỉnh an thái hậu, chỗ để trống này cũng không có quy định chỉ nàng ta có quyền ngồi. Ta cũng không phải là đến chỗ tọa của hoàng hậu để tranh."
Thùy Hạ cắn môi: " Đúng là mới được phong phi, nhận thêm một chút ân sủng của hoàng thượng đã tự đề cao mình, ta nói ngươi biết hậu cung chỉ dưới thái hậu và hoàng hậu luôn là vị trí của Lâm Phi. Đừng nên không biết phân cao thấp, một khi nhận lấy hậu quả sẽ càng thảm hơn."
" Thùy phi nói vậy thật không đúng, không phải chúng ta đều được phong phi? Ngoài ra không hề có tứ đại cung phi, vị trí như vậy mà ngang nhau, ta cùng Lâm phi không có kẻ trên người dưới. Nàng ta ngôi ta có thể ngồi, nàng ta muốn nói ta cũng có thể tranh luận." Xuân Di lại nở nụ cười trên gương mặt diễm lệ: " Huống hồ hoàng thượng đã đồng ý ta không cần tuân thủ luật lệ hậu cung, ngay cả thái hậu cũng không lên tiếng ngươi lại ý kiến gì chứ?"
" Ngươi...!"
Nghe đến sự ngạo mạn của Huyền Xuân Di, tất cả phi tần đều cảm thấy tức giận. Di phi này đột nhiên từ một nữ tử dân gian lại được phong phi, cô ta chỉ mới mười sáu tuổi đã bản tính ngang tàn hóng hách. Cho dù thật sự tuổi trẻ xinh đẹp nhưng hậu cung nữ nhân thế này lại không thiếu, hoàng thượng không ngờ lại hứng thú với kẻ như vậy còn sủng đến không xem ai ra gì. Không chỉ hoàng đế, mọi người đều không rõ vì sao ngay cả thái hậu Lệ Kha đối nàng ta cũng không ra lệnh trách phạt.
Thùy Phi vì một nữ nhân chỉ vừa mới nhập cung vài tháng xem thường mà không phục, nàng lại hướng đến Lệ Kha: " Thái hậu người xem, Di phi hống hách ngang ngược không xem ai ra gì. Nếu cứ như vậy còn không răn đe trách phạt, e rằng sau này đến cả lời của người cô ta cũng sẽ không lọt tai."
" Ta chỉ đang cảm thấy ngươi vì hoàng thượng sủng ái ta mà cảm thấy ghen ghét, vì vậy mới muốn tìm cớ sinh sự mà thôi."
" Đủ rồi." Lệ Kha đột nhiên lớn tiếng, nàng nhìn hai cung phi đấu đá trước mặt mình mà tức giận: " Các ngươi đều xem An Thái cung của ai gia là nơi nào, liền có thể tùy tiện các ngươi muốn nói thì nói?"
" Thái hậu tha tội."
Thùy phi ngay lập tức cúi đầu nhận lỗi, riêng Di phi cũng chỉ cúi đầu ra vẻ. Lệ Kha xem thái độ của Xuân Di vì được sủng mà sinh kiêu, đương nhiên nếu là phi tần khác của hậu cung không tránh khỏi bị nàng phạt nặng, chỉ có Di phi này lại khác. Lệ kha mỗi lần nhìn thấy gương mặt Huyền Xuân Di thì đã có vài phần yếu lòng mà không nỡ, chẳng thể trách hoàng đế lại thiên vị nàng ta đến vậy.
Thái hậu lắc đầu, cho dù không nỡ trách đi nữa cũng không thể để nàng ta không biết phân tôn ti như vậy: " Di phi ngươi đã đến muộn còn không chịu hối lỗi, phạt ngươi tại An Thái cung quỳ một canh giờ mới được trở về."
" Thái hậu."
" Ngươi còn có gì không phục sao?"
Xuân Di thật cảm thấy không phục, nàng trong lòng tức giận muốn cùng thái hậu phản đối. Thật không ngờ chỉ vừa nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của thái hậu nghiệm lại một chút, như vậy đã không thể nói thành lời: " Thần thiếp không dám, xin nghe theo thái hậu chỉ bảo."
Lệ Kha gật đầu: " Ngươi cần phải biết mình sai ở đâu, nhận được ân sủng của hoàng thượng đương nhiên là chuyện tốt. Ai gia chỉ hướng ngươi nên nhớ, cho dù thật sự hoàng thượng đối ngươi yêu thương không