Từ khi xuất phát từ hoàng thành Vinh Bích cũng đã qua hết mười ngày, Ân Ly thấp bé ngồi trên lưng ngựa trông có chút không tương xứng. Y nhìn một vùng đất trống khá rộng phía trước thì lại có chút bất nhẫn: " Để đến lãnh thổ Bắc địa đúng lý chúng ta không cần phải mất nhiều thời gian như vậy, tất cả cũng do An đại tướng quân cứ nhất định đề phòng mọi tình huống khiến lộ trình bị thay đổi."
An Khương Tề cưỡi ngựa ngay phía sau cho dù nghe thấy lời của Ân Ly, thế nhưng đến một cái nhăn mày cũng không hề có. Hắn vẫn cứ im lặng, mắt không rời khỏi tiểu bạch tử kia để chắc chắn y sẽ không bị rơi khỏi lưng ngựa.
" Tiểu Thập."
Nghe gọi Ân Ly nhìn sang người đang đi cạnh bên mình: " Ân, đại ca?"
" Ngồi nghiêm chỉnh một chút, cẩn thận đá phải hông ngựa."
" Ân." Hơi đánh giá Minh Luân trong trang phục của An gia quân, đại ca y bình thường đều là bận hoàng y của hoàng tử, anh tuấn tiêu sái như vậy. Không ngờ khi đổi thành thường phục trông lại hòa nhã hơn rất nhiều, đây có thể nhìn ra được điểm khác nhau của hắn và Minh Hạo.
Minh Luân nhìn về sau một lát lại nói: " Nên nói thế nào, ta đồng ý với An tướng quân. Trên đường đi gặp không ít những kẻ muốn tấn công đệ, không thể không đề phòng hơn."
" Thế nhưng cũng không cần kéo dài thời gian như vậy, nếu ở Huyền Bắc Linh lại kéo dài cho dù muốn thật sớm thì đến lúc về đến được hoàng cung cũng mất ít nhất gần hai tháng."
Minh Luân mỉm cười: " Ra là đệ muốn sớm trở về hoàng cung, có phải đã cảm thấy nhớ phụ hoàng rồi không?"
" Nhớ...?" Ân Ly bị nói trúng khiến mặt mày đỏ lự, y lại nhìn về phía trước mà thúc ngựa đi nhanh hơn: " Đệ cũng không có nói như vậy."
" Đệ cưỡi ngựa còn chưa vững, đừng hấp tấp."
" Qua khỏi chỗ này là đến Hằng Dương đúng chứ, đệ không muốn chờ nữa." Ân Ly đúng là chỉ mới biết cưỡi ngựa, nhưng cảm giác làng gió thổi qua trên da mặt khiến y thật thích thú. Đây chính là cảm giác tự do mà Minh Hạo từng nhắc đến sao? Hắn lo rằng y sẽ vì cái tự do bên ngoài bức tường thành này mà bị hấp dẫn, cũng không thể trách nếu hắn lo lắng đến vậy.
" Hừ." An Khương Tề khẽ một tiếng không hài lòng, hắn cao giọng: " Phải theo sát thái tử điện hạ."
Vừa vượt qua khỏi khoảng đất trống Ân Ly vội kéo cương ngựa lại, nơi này là một vùng nông trại bỏ hoang, dưới chân đất đai khá trơn trợt. Nhìn sơ qua những chuồng gia súc xập xệ cùng những ngôi nhà bị bùn lầy lấp khá cao mà ngạc nhiên: " Sao lại?"
" Nơi này là vùng ngoại viên dùng để chăn nuôi và trồng trọt của người dân thuộc Hằng Dương."
" Đại ca?"
Minh Luân đuổi kịp Ân Ly lại nói: " Nhờ có con sông lớn Hà Thường mà sinh hoạt đời sống của họ rất tốt, nhưng năm nay mưa lớn lại liên tiếp không ngớt, khiến nước sông dâng cao xảy ra một trận lũ lụt lớn dẫn đến nhiều người dân thiệt mạng, ngay cả ruộng đồng cũng hầu hết cũng bị hủy hoại. Sau khi nước rút nơi này mới trở nên hoang tàn đến vậy."
Ân Ly lo lắng: " Lần đó thị sát phụ hoàng cử huynh đi là vì chuyện này, vậy những người còn sống thì sao?"
" Vì vùng này thấp hơn so với những nơi khác nên khi những cơn mưa vẫn chưa dứt hẳn thì rất có khả năng sẽ lại xảy ra lũ một lần nữa, vì vậy nên Kinh Bắc vương đã ra lệnh những người còn sống đều phải di chuyển vào trấn Hằng Dương. Họ đều được cấp phát lương thực và chỗ ở nên sẽ ổn thôi."
" Vậy thì thật tốt."
Minh Luân nói vậy nhưng thật sự vẫn cảm thấy nhiều điều kỳ lạ, đúng là khi nước rút người dân đều đã di chuyển vào Hằng Dương, nhưng sau đó vì có Kinh Bắc Vương cho người cứu trợ ổn thỏa người dân liền lập tức lại có động lực khai hoang trở lại, nhưng hiện tại so với lúc hắn trở về hoàng thành xem còn hoang tàn hơn, không những vậy còn có vết tích của việc bị quấy phá của con người.
" Bùn đất này rất trơn, điện hạ tốt hơn không nên cưỡi ngựa nữa." An Khương tế vừa nói