Tử Khuynh lần cuối đi kiểm tra một vòng quanh dãy phòng của Minh Khiêm, y không biết võ công nhưng lại được hắn giao cho nhiệm vụ này, còn không phải là vì vị nào đó đang đứng như tượng ngoài hành lang kia sao? Tử Khuynh thở dài: " Tỷ tỷ, đêm đã khuya lắm rồi, vương gia cũng đã nghỉ ngơi từ lâu."
Y Tuyết chẳng nhìn đến đệ đệ mình mà chỉ hướng mắt vào lối dẫn vào gian phòng của Minh Khiêm: " Hiện tại không những người Thương Lăng mà cả đám người triều đình kia, ta vẫn cho rằng cẩn thận sẽ tốt hơn."
Tử Khuynh gãi đầu: " Tỷ tỷ, nơi ở của vương gia được canh phòng nghiêm đến đâu chứ? Chưa nói đến đại hoàng tử và An tướng quân đều được theo dõi chặt có thể làm gì, hơn nữa với năng lực của vương gia vốn không cần tỷ bảo vệ." Y chỉ tay ra phía ngoài dãy phòng, nơi ở của Minh Khiêm được xây dựng ngay trên bờ vực cao nhất: " Mà cho dù có người muốn vượt qua hàng canh phòng của ta cũng chỉ có nước mọc cánh mà bay lên thôi."
" Đệ làm việc của mình, đừng phiền ta."
" Tỷ tỷ, vương gia đã nói không được để tỷ tùy ý đi vào nữa."
" Ta biết."
" Nhưng...!"
Y Tuyết lúc này mới chuyển động đôi mắt nhìn Tử Khuynh: " Ta chỉ ở đây, sẽ không làm phiền đến vương gia."
" Vậy... đệ không làm phiền tỷ nữa." Tử phiên tuy không muốn để Y Tuyết cứ đứng bên ngoài như vậy, nhưng y cũng không thể làm trái lời của Minh Khiêm. Tỷ tỷ này của y rõ ràng là đang lo lắng vương gia là gặp phải những cơn ác mộng đó nên muốn xuất hiện đánh thức người dậy, chỉ là sau đó chắc chắn sẽ chỉ làm vương gia tức giận mà thôi.
Binh lính được thay ca sắp xếp canh phòng dãy phòng của Minh Khiêm quả thật rất nghiêm ngặt, thế nhưng họ cũng không ngờ tới thật sự sẽ có kẻ lẻn vào bằng con đường huy hiểm không phòng hờ kia.
Hai bóng người trên vách núi sâu thẩm, Ân Ly vất vả một hồi cuối cùng cũng có thể bám được vào thành cửa phòng chính của Kinh Bắc Vương, y mỉm cười: " Sắp được rồi."
" Điện hạ." Tiền Vệ chân chỉ có thể trụ trên một thanh sắt ghim chặt vào vách đá, hắn dùng sức lực làm điểm tựa rồi đẩy mạnh Ân Ly vào trong. Lúc xem bản đồ của Kinh Vương phủ hắn cũng không ngờ họ lại sẽ đột nhập bằng cách nguy hiểm này: " Cách này của người tuy rằng dùng tốt nhưng cũng quá nguy hiểm, nếu để đại điện hạ và tướng quân biết thần chắc chắn không gánh nổi."
Ân Ly trèo được vào trong thì thở mạnh một hơi mới ló đầu nhìn ra bên ngoài, lúc trèo lên không dám nhìn xuống, bây giờ tận mắt thấy Tiền Vệ vẫn còn đang lơ lửng giữa một vực sâu chỉ với một sợi dây buộc quanh eo, thanh sắt phía trên và cả điểm tựa chân của thanh phía dưới y mới nuốt xuống một ngụm khí, Ân Ly đưa tay lên miệng hô nhỏ: " Tiền Vệ, ngươi thấy cánh cửa bên cạnh chứ?"
Tiền Vệ nhìn theo hướng Ân Ly chỉ thì đúng là có một cánh cửa khác bên tay trái mình, hắn ngước đầu nhìn Ân Ly: " Điện hạ muốn thần đi lối này?"
" Đúng vậy." Ân Ly vừa tháo dây buộc quanh eo mình vừa nói: " Lúc xem bản đồ ta đã để ý đến, đó là một căn phòng trống ờ hành lang bên ngoài. Với thân thủ của ngươi đi một mình chắc sẽ không bị phát hiện, ngươi cứ trở về trước đi."
" Vậy còn điện hạ, người làm sao trở ra."
" Ta tự có cách của mình, cứ đi đi."
" Nhưng...!"
" Đừng lo cho ta." Ân Ly chẳng để ý đến sắc mặt khó xem của kẻ đáng thương kia, y vẫy tay với hắn xong nhảy xuống khỏi thành cửa.
Đúng như Niên thẩm nói, nơi ở của Minh Khiêm không hề có người canh phòng, bên trong vô cùng vắng lặng và tĩnh mịt. Đi qua một gian lớn tiến vào phòng trong, vén bức màn trên cửa, không gian bên trong khá đơn giản. Một chiếc bàn để bút và một cây nến, ngoài ra còn có hai chiếc tủ gỗ.
Ân Ly không vội đi lại bên giường ngủ mà nhìn khắp nơi một lượt, trên vách tường có làm chiếc kệ dài, bên trên lại để vài con châu chấu và chim sẻ làm bằng lá khô: " Đây là." Ân Ly khẽ cười: " Hắn vốn dĩ không có thay đổi, đã lớn như vậy rồi vẫn thích những thứ này?"
"