" Điện hạ, nương nương đã căn dặn người nhất định cũng phải đi."
" Không đi." Minh Luân tuổi nhỏ nhưng gương mặt đã hiện lên mấy phần tuấn tú chững chạc, nếu phải nói thì trong số các hoàng tử hắn sở hữu rất nhiều nét tương đồng với hoàng đế.
Tiểu Lý tử lúng túng: " Người cứ như vậy phải làm sao, nương nương chuẩn bị xong sẽ qua đây nếu mà người vẫn chưa thay y phục nương nương sẽ trách phạt nô tài mất."
Điềm đạm cầm bút viết không ngừng lại Minh Luân đều giọng: " Mẫu phi chẳng khi nào quan tâm đến thứ tiệc tùng để thị uy của mấy cung phi đó, đột nhiên lại sốt sắng như vậy không biết đang muốn làm ra cái gì."
" Nô tài nghe nói hình như hôm nay thái hậu cũng sẽ đến, có thể là vì vậy chăng."
Minh Luân ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý tử: " Ngươi đã thấy mẫu phi đến thỉnh an hoàng tổ mẫu bao giờ chưa?"
" À... đúng là chưa thật, bởi vậy nên nương nương thường bị mọi người nói ỷ vào gia thế là một người rất không có phép tắc."
" Ngươi nói ai không có phép tắc?"
Tiểu thái giám hoảng sợ vội quỳ xuống: " Điện hạ tha tội, những lời này không phải nô tài nói mà là lời truyền tai của các vị nương nương."
" Hừ." Minh Luân tức giận, Lâm Ninh tuy không phải mẫu phi thân sinh của hắn, cách hành xử cũng kỳ quái nhưng nàng không giống như những gì người ngoài nhìn thấy. Bề ngoài cứ thích ra vẻ thị uy nhưng chẳng quan tâm gì đến việc tranh sủng ở hậu cung. Thậm chí khi còn ném việc đến ngày thị tẩm của mình sang một bên để chăm sóc cho hắn khi lên cơn sốt, có thể thấy việc hắn tìm cách tránh xa nàng một chút không phải là vì bị Lâm Phi hành hạ như lời đồn, chẳng qua là hắn thật sự không thích được cái kiểu yêu thương quá mức của nàng ta: " Những lời đồn không đâu của hậu cung còn ít sao? Nếu tất cả đều là thật thì kẻ lắm lời như ngươi cũng chẳng sống được đến hôm nay."
" Nô tài biết lỗi."
" Lâm Phi nương nương đến."
" Haa...!" Nghe tiếng thông hô bên ngoài Minh Luân thở dài bỏ xuống bút trên tay mình, nếu người đã đích thân đến đây rồi thì xem ra hắn cũng không thể không đi.
" Tiểu Luân aaaaa!"
Ngươi chưa thấy tiếng đã đi trước rồi, Minh Luân lắc đầu: " Mẫu phi, có thể vào đến rồi mới nói có được không?"
" Tiểu Luân." Lâm Ninh diện y phục thuần trắng trên tay còn bồng theo thứ gì vào đến phía sau còn có Huân nhi chạy theo: " Ngươi nhất định phải đi với ta a, tuyệt đối không thể làm Mẫu phi kém uy hơn An phi được nha. Cô ta hai hoàng tử ta cũng có hai hoàng tử vậy."
" Mẫu phi." Nhìn hài tử trong tay Lâm Ninh, Minh Luân nghĩ đây chắc chắn là thập đệ của hắn đi. Vì không để tâm lắm việc phụ hoàng hắn lại mang đến một tiểu hài tử kém may mắn cho Lâm Ninh mà hắn cũng chưa nhìn qua: " Đây là thập đệ?"
" Đúng nha đúng nha, ngươi chưa đến thăm y bao giờ mà phải không? Xem đi, thập đệ của ngươi đáng yêu biết nhường nào."
" Việc này..."
" Đây này..." Nói rồi nàng thích thú để luôn qua tay Minh Luân: " Cẩn thận một chút."
" Chờ... Mẫu phi." Chưa kịp phản ứng đã nhận lấy mất rồi, Minh Luân vụng về cố ôm gọn tiểu oa nhi tay còn run run: " Nhi thần đã nói đợi... Đáng yêu quá"
" Phải không? Ta đã nói mà, làm gì có ai mà không bị gương mặt nhỏ này thu phục chứ."
Huân nhi sợ lại phải nghe chủ tử bắt đầu ca ngợi vẻ đẹp của thập hoàng tử chắc sẽ hết cả thời gian mà chen vào: " Nương nương, không phải nói màu hồng tại sao bây giờ lại đổi thành vàng rồi?"
" Tuy chỉ là yến tiệc của các phi tần, nhưng vì thái hậu cũng có mặt nên quy củ không thể không theo. Long bào của hoàng thượng là hắc bào và hoàng tử là hoàng y, thật đáng tiếc không thể để bọn họ thấy hết vẻ đáng yêu của tiểu Ân Ly mà."
" Tiểu Ân Ly... Ân Ly...?"
Lâm Ninh ngạc nhiên khi thấy Minh Luân chú ý đến tiểu oa tử như vậy, còn cứ nhìn mãi như rất thích nữa: " Tiểu Luân cũng thấy rất dễ thương phải không?"
" Ùm..." Đôi mắt to tròn cứ nhìn mình, sờ sờ cái má mềm mịn hắn đúng là không thể không công nhận lời của Lâm Ninh: " Thật xinh đẹp, ngươi chính là thập đệ của ta?"
So với Cung Minh Luân hiện rõ yêu thích khi nhìn mình thì Huyền Kỳ lại không có ít ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn " Lục hoàng tử?".
Hắn thật sự rất giống Lục hoàng tử khi chưa thành niên, từ khi sinh ra đã lâu tuy chưa nghe đến danh của hoàng đế. nhưng cũng đã có đa số những chứng minh cho thấy hoàng đế của triều đại này không ai khác chính là Lục hoàng tử Cung Minh Hạo năm nào. " Nếu trong yến hội người thái hậu mà họ nói là Lệ phi thì đã không còn nghi ngờ gì nữa."
Y đột nhiên nhớ lại lúc khi Minh Hạo độ tuổi như Minh Luân bây giờ, đó dường như là lần đầu tiên hắn nói chuyện với Huyền Kỳ sau ba năm y vào cung.
" Hu... hức..."
" Ngươi ở đây làm gì?"
" A..." Huyền Kỳ trốn sau tảng đá lớn ở ngự hoa viên, lúc đó trời đã rất khuya rồi nên y không ngờ vẫn có người sẽ đến đó.
" Ngươi cầm cái gì