Đột nhiên vật trong tay mình phát sáng, Ân Ly lúc này mới giật mình phát hiện ra bản thân từ lúc nào vẫn cầm nó trong tay: " Bích Thủy?"
" Đó là thứ gì?" Nheo lại đôi mắt, Kỳ Nguyên vì thứ ánh sáng đó mà bất đắc dĩ lui lại vài bước.
Ân Ly ngạc nhiên nhìn hắn lại nhìn Bích Thủy trong tay mình, nhận ra bản thân đã có thể cử động thì vội vàng muốn tránh xa kẻ nguy hiểm trước mặt. Thay vì chạy đi Ân Ly cũng chỉ giữ khoảng cách với hắn: " Thay đổi rồi."
Kỳ Nguyên không nói, hắn ngước đầu nhìn bầu trời vừa trong xanh lại chuyển màu u tối. Ân Ly siết ngọc trong tay mình, y nói với hắn: " Ngươi cũng nhận ra rồi phải không? Tương lai vừa có sự thay đổi, những gì ngươi từng trải qua đã không còn nữa rồi."
" Thật sự biến mất rồi." Kỳ Nguyên muốn khẳng định một lần, nhưng lại tự mình giảng giải, không nói cùng Ân Ly.
" Đúng vậy, ta đã nhìn thấy. Cái ngày ngươi hủy diệt nhân thế kia, đó là quá khứ của ngươi. Trong tương lai của ta thì đã biến mất rồi, có nghĩa ngày đó sẽ không đến." Đôi mắt của người trước mặt nhìn y cũng không giống như đã bị thuyết phục, Ân Ly cho dù thật sợ hãi vẫn muốn đối diện: " Ngươi vẫn không nhận ra sao? Không giống những gì ngươi đã làm, trong tương lai của ta ngươi không có diệt thế, chứng tỏ lý do khiến ngươi phải làm việc đó đã không còn nữa. Nói vậy chứng minh cho dù ta hiện giờ vẫn chưa tan biến cũng không thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của y nữa, ngươi vẫn nhất định phải dồn ta vào bước đường cùng?"
Kỳ Nguyên Lạnh lùng đáp: " Tương lai đã có thể thay đổi, vậy có nghĩa nó vẫn có khả năng thay đổi một lần nữa nếu ngươi vẫn còn tồn tại.'
" A..." Hắn vừa đưa tay về hướng này thì cảm giác khó thở cùng đau đớn hiện ra, thoáng qua trong đầu mình một hình ảnh nào đó, Ân Ly không suy nghĩ nhiều mà cố phát ra tiếng: " Bên trong... lăng mộ."
" Cái gì?" Kỳ Nguyên bị lời nói của y làm ngừng lại, hắn nhăn mày.
" Ta nhìn thấy... chính ta... sắp tỉnh lại."
Lần này thật sự đã có thể thuyết phục được, Kỳ Nguyên buông tay mình rồi lại nhìn về bầu trời đang có những biến động lớn, hắn đột nhiên trầm giọng: " Phi nhi, ngươi trở lại rồi."
" Ta hứa.... ta sẽ không để quá khứ của ngươi xảy đến trong tương lai của mình. Hiện tại mới là cái ta muốn nắm giữ, có những thứ ở thời đại này... ta tuyệt đối không thể buông tay."
" Vậy thì hãy giữ hiện tại của ngươi cho thật chặt, nếu không lần tới trẫm nhất định khiến ngươi vĩnh viễn không thể tái sinh." Kỳ Nguyên đột nhiên trầm giọng.
" Được." Không ngờ lại nghe hắn nói lời này, Ân Ly mỉm cười gật đầu. Người trước mặt hình dáng mỗi lúc một mờ dần, rồi hoàn toàn biến mất không một dấu tích.
Dùng hàng ngàn năm để chỉ đổi lấy một cơ hội hủy đi mệnh duyên của chính mình, sau khi trở về hắn tỉnh lại trong quan tài trong suốt lạnh giá. Vòng tay ôm lấy dáng người hoàn toàn xa lạ, thế nhưng khóe môi lại bất giác khẽ cười, hắn giọng nói trở nên thật ấm áp: " Tìm Được ngươi rồi Phi nhi, lại không thể một lần nữa thoát khỏi tay ta."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thế nào rồi, y không sao đúng chứ, ta nói các ngươi đều câm rồi có phải hay không?"
Nghe hoàng đế quát mắng mà cả đám thái y cũng thật khổ tâm, hắn vừa hỏi đã có kịp cho họ thời gian mở miệng đâu: " Bẩm hoàng thượng, thương thế của điện hạ không lớn, quả thật không có ảnh hưởng đến tính mạng."
" Thật tốt quá." Lâm Ninh nghe nói thì mới cảm thấy an tâm hơn.
" Đã vậy tại sao y vẫn không có chút biểu hiện nào sẽ tỉnh lại." Minh Hạo nắm cổ áo lão thái y: " Nếu thái tử có chuyện không may, cẩn thận cái mạng của các ngươi."
" Điện... điện hạ quả thật không có gì nghiêm trọng thưa hoàng thượng, vết thương không sâu lắm... còn vì sao chưa tỉnh lại... thần... thần quả thật năng lực hạn hẹp không thể tìm ra nguyên nhân."
" Vô dụng." Hoàng đế nghiến răng tức giận, hắn đá lão thái y ra rồi quát lớn tiếng: " Đều cút cả ra ngoài."
" Hạ thần cáo lui."
Cả đám thái y vừa lau mồ hôi trên mặt vừa gấp gáp ôm theo hòm thuốc của mình chạy lấy người, đúng lúc này thái hậu nghe tin cũng lập tức đến Thái Dương điện. Nhìn cả mấy người thái y bị đuổi đi lại nhìn hoàng đế ngồi bên giường nắm tay thái tử, bây giờ chỉ có Lâm Ninh chú ý vội muốn hành lễ: " Thái hậu..."
" Miễn đi, thái tử thế nào rồi, ai gia nghe nói đã bị thương."
" Vết thương không đáng ngại, là nhờ hoàng thượng nên cũng không mất máu quá nhiều."
" Vậy...!" Thái hậu đưa mắt ra ý về phía hoàng đế, hắn còn chẳng biết hay là không hề quan tâm nàng đến từ lúc nào. Minh Hạo cứ như vậy nhìn nhi tử nằm trên giường: " Hoàng thượng như thế?"
Lâm Ninh nhìn theo thái hậu, nàng