" Phụ hoàng." Minh Hạo không có vẻ như bất ngờ khi y thừa nhận, hắn đột nhiên buông Ân Ly ra rồi ngồi dậy: " Người không tin lời của ta?"
Ân Ly kéo vạt áo hắn nói, Minh Hạo xoay người lại hôn lên trán y: " Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, những lời ngươi nói phụ hoàng làm sao có thể không tin."
" Vậy...!" Ân Ly cảm thấy bối rối: " Có phải người không vui?"
Minh Hạo trầm mặt, hắn lại kéo Ân Ly vào lòng mình: " Ngươi từ lúc nào đã nhớ lại?"
" Phụ hoàng." Ân chỉ gọi một lần lại im lặng hồi lâu, nét trẻ con hay làm nũng cũng không còn nữa. Y đây Minh Hạo ra, nhìn thẳng vào hắn: " Ta vốn chưa từng quên đi, vì cớ gì phải nhớ lại?"
" Ngươi... Huyền Kỳ!" Minh Hạo từ lúc nhận đoạn sáo trúc kia dường như đã khẳng định Ân Ly chắc chắn là Huyền Kỳ không sai, thế nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ bản thân y ngay từ đầu đã biết rõ về kiếp trước của mình.
Ân Ly mỉm cười: " Lục điện hạ, ta trở về rồi."
" Huyền Kỳ, Huyền Kỳ...!" Minh Hạo dùng hai bàn tay ôm lấy gương mặt Ân Ly, đến thật gần trán chạm với nhau, trong giọng nói chứa đầy sự khao khát: " Huyền Kỳ, là ngươi."
Không nghĩ đến Minh Hạo sẽ phản ứng như vậy, Ân Ly đôi mắt vẫn mở to nhìn gương mặt thật gần của hắn: " Người không phải ngay từ đầu đã biết, Ân Ly chính là ta?"
" Ta biết... ta vẫn không dám tin." Minh Hạo lại nói: " Xin lỗi."
" Người lại xin lỗi?"
" Ta không thể tha thứ mình không có khả năng đưa ngươi đi cùng, càng không có năng lực bảo vệ được ngươi. Ta tự cho rằng một đời này, không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế... nhưng ta lại đối với chính nhi tử của mình... Huyền Kỳ, ta không muốn phản bội ngươi."
" Phụ hoàng." Ân Ly nhỏ giọng: " Người đang muốn ta phải ghen ghét với chính mình hay là sao?"
" Người muốn chọc tức ta, Ta là Huyền Kỳ như vậy có vấn đề gì?" Ân Ly khó chịu khi Minh Hạo cứ im lặng như vậy, y cũng chủ động ôm lấy gương mặt rồi chồm người hôn lên môi hắn, y quát lớn: " Nếu ngay từ đầu đã khó có thể chấp nhận, thì người tại sao vẫn còn vì ta là chuyển thế của Huyền Kỳ mà để bên cạnh?"
" Ân nhi?" Minh Hạo ngạc nhiên.
" Người cảm thấy mình đã phản bội Huyền Kỳ đúng chứ? Ân Ly hay Huyền Kỳ có thật là quan trọng đến như vậy, đó chỉ là thể xác bên ngoài, người mà người yêu không phải nên là linh hồn ta?"
" Ngươi...!"
Ân Ly đột nhiên thả Minh Hạo ra: " Được rồi, nếu người vẫn cứ mãi có những suy nghĩ như vậy, ta sẽ đến chỗ của thập nhị hoàng tử. Ít nhất ngài ấy luôn tin tưởng ta cho dù là trong hình dáng nào đi nữa."
" Ngươi nói cái gì?"
"A!" Vừa nói đã biết chọc đến hắn, Ân Ly lập tức bị đè mạnh xuống giường. Cả cơ thể nằm bên dưới Minh Hạo không có cách nào cử động: " Phụ Hoàng?"
" Minh Khiêm đã biết thân phận của ngươi, là ngươi nói cho hắn?" Minh Hạo đen mặt, cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: " Ngươi còn muốn đến chỗ hắn."
" Ta... ta chỉ là nói như vậy... A... người làm cái gì?" Bị hoàng đế dứt khoát kéo ra dây buộc y phục của mình, Ân Ly nhanh miệng: " Phụ hoàng... ta chỉ thuận miệng mà thôi, không phải là thật."
Minh Hạo vẫn không ngừng lại mà luồn tay vào bên trong ngoại y của Ân Ly: " Ngươi có thể cùng hắn nói ra mình là Huyền Kỳ trước cả trẫm?"
" Lúc đó là do... Ah!" Tay hắn vừa chạm phải đầu ngực lại khiến y kêu lên một tiếng quái dị, Ân Ly đỏ mặt vừa thẹn vừa run giọng: " Ta... ta chỉ mới tỉnh... người không lý nào muốn...!"
Hoàng đế nhếch môi, hắn thành thạo nhanh chóng đã lột được đến lớp áo trong của người bên dưới: " An tâm, thân thể này của Ân nhi, hai năm qua vẫn được phụ hoàng chăm sóc rất tốt."
"A!" Hắn vừa nói thì đã lập tức cúi đầu ngậm lấy đóa phù dung nhỏ trên ngực y, Ân Ly hoàn toàn không thể cử động nhưng cảm giác bị kích thích lại rất rõ ràng: " Khoan... phụ hoàng... ta... ta thấy lạ."
Minh Hạo thật sự không làm càn nữa, hắn liếm lướt qua đầu ngực Ân Ly rồi lại nhìn y: " Không được sao, Ân nhi?"
" Ư...!" Mặt Ân Ly đỏ như nấu chín, ai lại vừa làm cái hành động đó xong lại đi hỏi như vậy bao giờ?
Thế nhưng Ân Ly đối với việc này đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, y cũng không ít lần nghĩ đến, nếu đã có thể chấp nhận tình cảm của nhau y vì sao lại muốn trốn tránh? Nghĩ rồi Ân Ly vẫn ngại ngùng xoay mặt đi mới nói: