Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Chín tháng sau.
Thứ hai – 7:40 AM, vòng quanh khu kinh doanh của thành phố Uyên Giang.
Hai tòa cao tầng cao chót vót song song nhau, mặt ngoài được ốp thủy tinh, phản xạ ánh nắng mặt trời sáng chói. Người người lớp lớp như sóng triều đan dệt khắp khu vực tàu điện ngầm, những màu áo trắng công nhân chỉnh tề ngang dọc tới lui. Dòng người từ khắp nơi, trên các bậc thang, trên khắp ngã tư đường phố, dưới những ánh đèn hiệu hồng hồng xanh xanh, nối dài như những sợi dây thừng ngay ngắn có thứ tự trải dài bốn phương tám hướng.
Tại tầng 55 của khách sạn cao cấp Cẩm Nguyên thuộc Cửu Thịnh, trời mới sáng sớm mà bầu không khí cổ quái ở đây mỗi lúc một dày đặc. Áp suất cực thấp khiến lòng người buồn bực, vào cuối tuần thì mỗi một nhân viên đều như muốn tắt thở.
Tại thời điểm được nghỉ giải lao, bọn họ cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt cùng động tác để giao lưu tâm tình – có mím môi, có lắc đầu, có thở dài, có nhún vai, ai cũng không dám mở miệng nói câu nào mà đều trăm phần trăm lý giải được mọi nỗi thống khổ của đối phương. Cửa thang máy mở ra, người phục vụ với một xe đầy kín đầy hoa tươi đi ra, nơi nào đi qua cũng vương vấn hương thơm ngào ngạt cũng không thể giúp các nhân viên ngày ngày ủ rũ có một chút sức sống.
Bởi vì chỉ chưa đến 20 phút nữa, đệ nhất khó hầu của thiên hạ – Trịnh Phi Loan sẽ xuất hiện.
7:42 AM
Một âm thanh sắc nhọn phá vỡ bầu không khí trầm muộn. Mọi người nghe thấy liền ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc một bộ váy màu trắng, trên vai đeo túi xách hàng hiệu, tay cầm ly cà phê giấy, cô gái khí thế hung hăng, ngăn lại xe đẩy đầy hoa tươi đằng trước, con mắt trừng trừng, mày liễu dựng thẳng, mắt to trừng mắt nhỏ với người phục vụ đẩy xe.
“Đây là trợ lý Du không phải sao?” – Nhân viên xung quanh xì xào bàn tán – “Trịnh tổng chưa tới, cô ấy cũng muốn phát điên rồi?”
Nhân viên A: “Cả ngày phải đi theo Trịnh tổng, không điên cũng khó a.”
Trợ lý Du, tên Du Nhạc, là một nữ Beta, tốt nghiệp đại học Uyên Giang với bằng thạc sĩ ngành quản trị khách sạch. Tuổi còn rất trẻ, bát diện linh lung*, mới năm thứ nhất rất nhanh đã thành danh trong giới. Chín tháng trước, cô được đề bạt, chuyển đến tổng bộ Cẩm Nguyên, vào chức vụ trợ lý riêng, cũng chính là cô nàng đã ôm một bó hoa hướng dương, thay mặt Trịnh Phi Loan đến thăm Hà Ngạn cùng Hoa Linh Lan.
*Bát diện linh lung (八面玲珑): nghĩa đen là nhà có nhiều cửa, tứ phương đều sáng sủa. Nghĩa bóng là để hình dung người linh động, đối nhân xử thế linh hoạt, khéo léo. (Theo tra cứu của nhàhoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/ )
Vốn tưởng lần thăng chức này là bánh từ trời rơi xuống, từ đây danh vọng vang dội trong nháy mắt, một bước lên mây, ai biết rằng những ngày sống vui vẻ chẳng bao lâu, Trịnh tổng – người nam nhân mà cô ngưỡng mộ bỗng nhiên tình tình thay đổi lớn, khắp nơi đều ngang ngược, không nói lý lẽ, những vấn đề cơ bản cũng giải quyết thành một chuỗi sai lầm khủng khiếp, thường xuyên mắng chửi cô đến mặt mũi đều đỏ gắt, cô còn không dám hó hé tranh luận.
Đã leo lên lưng cọp, liền không đường xuống, mỗi ngày đi làm đều là chịu khổ qua cả mười tám tầng địa ngục.
Vào giờ phút này, Du Nhạc đứng chắn, giày cao gót tám phân nhọn gót, đâm sâu xuống thảm trải nền, cô nhếch mũi giầy đạp xuống chốt khóa bánh xe đẩy, dùng sức chặn lại xe đẩy.
“Quản lý bộ phận mua sắm của các người là nghe không tiếng người sao? Tuần trước tôi thêm tổng cộng là mười lần bằng lời nói và cả bằng văn bản: không phải hoa hồng, hoa bách hợp, hoa tú cầu, hoa cát cánh, hoa diên vĩ, hoa baby, tất cả những thứ đã được liệt kê ở trên đều loại ra…” – Cô đặt cốc cà phê lên xe đẩy, tìm kiếm điện thoại từ trong túi xách, sau đó lướt chọn trên màn hình một lúc, đưa đến trước mặt người phục vụ: “Bỏ! bỏ! Loại! Hết!”
Người phục vụ nhanh nhẹn thụt lùi về sau, cái mũi mới tránh được một kiếp vận rủi bị vỗ dẹp.
Sáng sớm đã bị dạng người như vậy gây khó dễ, tính khí của người phục vụ cũng trùng xuống, mặt ai oán: “Trợ lý Du, cô tin cũng được, không tin cũng cược, ngày hôm nay, tại tòa cao ốc sinh đôi Cẩm Nguyên này, tất cả 80 tầng đều có đủ các loại hoa tươi, ngay cả hoa tulip đen cũng ưu tiên dành cho cô một phần. Cô vẫn không hài lòng, bộ phận mua sắm chúng tôi cũng không thể gúp được gì.”
“Hôm nay cùng thứ sáu tuần trước khác nhau điểm nào đâu chứ?!”
Du Nhạc tức giận đến mức giày cao gót lún sâu hơn cả một centimet, suýt nữa là bị giậm gãy.
Người phục vụ trợn tròn mắt: “Sự thật là không khác. Nhưng nơi này từ phòng khách, phòng họp, mỗi căn phòng lớn đền là bố trí hoa tươi và toàn bộ kế hoạch đều có nhà thiết kế tỉ mỉ sắp đặt, chúng tôi lại không có quyền hành tự tiện thay đổi, chỉ có thể chấp hành nghiêm chỉnh theo phương án của bộ phận cấp trên, không có tình huống đặc biệt, không thể tùy ý thêm bớt, thay đổi…”
“Tình huống đặc biệt? Các vị đưa hoa tới, đặt trên bàn làm việc của Trịnh tổng, Trịnh tổng không thích, cái này không phải là tình huống đặc biệt sao?”
Người phục vụ hoàn toàn không xem trọng chuyện Du Nhạc đang làm căng: “Trước đây các loài hoa cũng không nhiều bằng, cũng chưa từng thấy Trịnh tổng không thích.”
Du Nhạc nổi giận: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ!”
Người phục vụ: “Cô yêu cầu nhiều loại hoa đặc biệt, chúng tôi cũng rất là bất bình.”
Du Nhạc cơ hồ muốn phát điên: “Làm ơn, tôi chính là muốn mười cành hoa, không phải mười xe hoa! Những phí hao tổn chính đáng sẽ được hoàn trả, xuống khu vực kế toán để lấy biên nhận, ngày hôm nay đem chúng đi hết đi!”
Cô nâng tay lên xem đồng hồ – 7:44 AM, chỉ còn 16 phút nữa Trịnh Phi Loan sẽ đến đây, nhất thời sắc mặt cô trắng bệch, liền không cùng người khác tranh luận, quyết định thật nhanh đem tất cả những mớ lộn xộn đều bỏ lên xe đẩy, chạy bạt mạng về thang máy.
Chạy vài bước, cảm thấy giày cao gót quá vướng bận, cô liền tháo giày, xách trên tay, dùng chân trần chạy thật nhanh.
Nhân viên xung quanh vây xem toàn bộ quá trình liền cảm thấy mơ hồ: “Chỉ vì một cành hoa, Du Nhạc lại hoảng loạn thành như thế?”
Nhân viên A vỗ vai với một nhân viên nọ: “Cậu đi công tác một tuần, đã bỏ qua những xoay chuyển thời thế mới nhất – cậu có bao giờ nghe đến thảm án đẫm máu đều do một tờ giấy vệ sinh chưa?”
Nhân viên nọ: “Giấy… giấy vệ sinh?”
Nhân viên A nở một nụ cười chuyên nghiệp nói cho hắn nghe: “Cậu đã nghe đến đường Hoài Ninh? Nơi đó có khách sạn cao cấp thứ ba của Cửu Thịnh, vào thứ tư tuần trước, ở đấy có mở một hội nghị đầu tư mang tính bước ngoặt. Ngay lúc giờ giải lao của buổi hội nghị, Trịnh tổng có ra ngoài đi vệ sinh, sau đó không hai lời, trực tiếp khai trừ cả tổ vệ sinh. Quản lý cũng bị truy cứu trách nhiệm, phải ngồi xuống kiểm điểm lại lương