Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
7:55 sáng – Một màn kịch ngày thứ hai bận rộn chuẩn bị được vén màn.
Trịnh Phi Loan tay điều chỉnh lại cà vạt, sửa xong cổ tay áo và cả vạt áo, mắt nhìn phía trước, điều chỉnh lại thần thái bản thân cho thật hoàn mỹ.
7:58 sáng, xe lái vào hai tháp đôi tầng cao chót của Cửu Thịnh, dừng ở cổng vòm siêu rộng ở phía dưới.
Quản lý chờ đợi đã lâu, bước nhanh về phía trước, mở cửa xe, nở một nụ cười tiêu chuẩn nghênh tiếp người trong xe*, một mực cung kính nói “Xin chào Trịnh tổng”, sau đó lập tức lùi tới bên cạnh. Trịnh Phi Loan cúi người xuống xe, một đôi giày da sáng bóng, không nhiễm một chút bụi bẩn, vững vàng đạp xuống sàn gạch đá hoa.
*Ở đây tác giả miêu tả là nụ cười lộ 8 chiếc răng – mà đây là kiểu cười được đánh giá là chuẩn mực nụ cười đẹp. Bạn nào xem mấy cuộc thi hoa hậu chắc cũng để ý được điểm này, lộ từ 8-10 chiếc và mỗi chiếc răng đều phải đẹp đều.
Trịnh Phi Loan sảo bước nhanh vào tiền sảnh, hai mắt vẫn nhìn thẳng, khi lướt qua người quản lý chỉ bỏ lại một câu: “Đổi màu của cà vạt.”
Quản lý liền lạnh run, nhanh chóng tháo xuống cà vẹt, nhét vào túi quần, cùng đồng nghiệp trao đổi một ánh mắt tuyệt vọng.
Bên trong khách sạn, tại quầy tiếp tân như bị vây bởi một đoàn mây đen đùng đùng sấm sét, khí áp chợt giảm mạnh. Những nhân viên đang giúp khách hàng giải quyết vấn đề thủ tục nhận trả phòng động tác cứng ngắc, theo bản năng mà cúi thấp đầu, nín thở, làm một bộ dáng chính mình là bức tường vô tri vô giác. truyện đam mỹ
Bọn họ đều lén lút dõi theo bóng lưng của Trịnh Phi Loan, chỉ lo động tác nơi đây hơi chút lớn là bị diêm vương kia đòi mạng – mỗi một phút giây, người người nơi đây đều cảm thấy bất an, chỉ cần Trịnh Phi Loan đi đến trước mắt người nào, ý nghĩa cơ bản là công tác của người đó liền chấm dứt ở đây.
Hiển nhiên, hôm nay mục tiêu của diêm vương phi thường rõ ràng, không hề liếc mắt nhìn quầy tiếp tân một lần, cũng không hướng thẳng vào thang máy. Những nhân viên đáng thương ở quầy tiếp tân là như bỏ xuống được mấy tảng đá trong tâm lý, ai nên gõ bàn phím thì gõ bàn phím, ai nên giao thẻ phòng thì nên giao thẻ. Ai cũng không thở ra hơi, tầm mắt Trịnh Phi Loan trầm xuống, bước chân dừng lại, trực tiếp quay trở lại.
Cạch.
Một góc của khu vực sảnh chính thuộc quầy tiếp tân, một cô gái váy hoa vừa làm xong thủ tục nhận phòng, bị khuấy ánh sáng nên không cẩn thận làm rơi thẻ xuống nền gạch đá hoa cương, phát ra tiếng vang nhỏ.
Vị quản lý vội vàng cúi đầu: “Trịnh tổng, xin lỗi!”
Trịnh Phi Loan căn bản không nhìn đến vị quản lý này, chỉ chăm chú nhìn cô gái váy hoa, từ trán nhìn xuống chóp mũi, từ chóp mũi nhìn xuống cằm, ánh mắt tinh nhuệ, sắc bén như đang tìm kiếm một món đồ vật rất rất quan trọng.
Cô gái váy hoa đỏ mặt: “Ngài…xin chào ngài, xin hỏi… Ngài có chuyện gì không vậy?”
Trịnh Phi Loan ý thức được sự thất thố của mình, hướng cô gái này nở một nụ cười áy náy: “Xin phép quầy rầy, tôi để ý thấy trên người của cô có một loại hương vị đặc biệt, hương thơm rất thanh thoát tự nhiên, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái – là chất dẫn dụ vốn có của cô sao?”
“À, không, không phải đâu, tôi là một Beta. Beta chúng tôi có chất dẫn dụ so với nước lọc cũng không khác gì nhau, không mùi vị.” – Cô gái váy hoa mặt càng đỏ hơn, nói năng có chút lộn xộn, hướng hắn cười ngây ngô – “Nếu ngài nói hương thơm… chắc là, mùi hương nước hoa của tôi chăng?”
Trịnh Phi Loan liền hỏi: “Xin hỏi cô dùng là loại nước hoa nào vậy?”
Cô gái váy hoa bị một nam nhân gương mặt tuấn tú vây tới hoảng hốt, ngực như con nai vàng ngơ ngác nhảy loạn, sống chết cũng không nhớ được tem nhãn của loại nước hoa này. Cô bối rối cả nửa ngày mới chợt nhớ, lấy túi xách, luống cuống chân tay lục tung, tìm thấy lọ nước hoa đang dùng, đưa sang cho Trịnh Phi Loan: “Đây, chính là loại này!”
Lọ thủy tinh xanh biếc, nhẵn nhụi bóng loãng, tem nhãn in hình giỏ hoa, một nhánh hoa linh lan sắp nở dựa nghiêng lề tem, phía dưới in một dòng chữ viết hoa: Muguet des Bois.*
*Muguet des Bois (tiếng pháp): nghĩa là Hoa Linh Lan nha.
Hoa Linh Lan.
Trịnh Phi Loan tiếp nhận lọ nước hoa, nhẹ nhàng nhấn xuống vòi xịt, một làn sương hơi nước tràn ngập trong không khí, ướt át, nhẹ nhàng mà thanh thoát, khí vị tươi mới, phảng phất như chứa một loại ma pháp kỳ diệu nào đó, khôi phục mọi màu sắc ôn nhu vốn có của thế giới này.
Loại ma thuật diệu kỳ này, giống như một cơn mưa sối qua cửa sổ thủy tinh, mang đi những vết dơ bụi bẩn, trả lại một tấm kính sạch sẽ, mọi quang cảnh đều trở nên thoáng đãng sáng sủa.
Ngói lam quay về ngói lam, xanh nhạt quay về xanh nhạt.
Trịnh Phi Loan nắm chặt lấy lọ nước hoa tinh mỹ này, ánh mắt như ngẩn ra, ngón tay vuốt theo hình dáng nhánh hoa cọng lá, không nỡ buông tay.
Cô gái váy hoa thấy hắn yêu thích như vậy, rất hùng hồn quyết định đem tặng lọ nước hoa: “Lọ nước hoa này tôi đã dùng hơn phân nửa rồi, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nếu ngài yêu thích, tôi tặng nó cho ngài nhé?”
“Cảm ơn.”
Trịnh Phi Loan không chối từ, ngón tay siết chặt hơn, đem lọ thủy tinh nhét vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên hỏi cô gái: “Cô thường xuyên đến các khách sạn trực thuộc Cửu Thịnh sao?”
Cô gái váy hoa gãi nhẹ đầu một cái: “Cái này… kỳ thực cũng không thường đến ở khách sạn. Khách sạn Cửu Thịnh là khách sạn cao cấp, lần này tôi đến đây là vì chuyến công tác đã được nhà nước chi trả. Nếu chính tôi đi du lịch, thì tài chính