Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Trịnh Phi Loan thư thái một trận liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, trời cao mây trôi thoáng đãng, một âm thanh kéo dài của một con chim nhạn từ tận chân trời truyền đến, những tia nắng như vén màn xuyên đến lớp lông xám trắng của nó. Một tầng lớp sương mù lơ đễnh vờn quanh ngọn núi, thoáng chốc trời liền đổ mưa, tại thung lũng, hắn đứng bên cạnh bờ hồ, nơi đó có một bông hoa linh lan lớn nở rộ bên cạnh hắn. Chúng đều đem nụ hoa rũ thấp xuống, và cứ mỗi một đoá đều có một thiếu niên với biểu cảm xấu hổ nhìn anh.
Hương hoa thực sự như một vật thể sống, thẫm đẫm góc áo, cơ thể hắn ngâm trong hương thơm, gội rửa đi những uể oải mệt mỏi. Lá phổi dần dần thêm hơi ẩm, da dẻ cùng lỗ chân lông nở ra như thể được hô hấp. Một sức sống tươi mới rót đầy vào huyết quản, mùi hương ấy vì anh tiêu diệt hết các vết tích ủ rũ trầm cảm bấy lâu nay.
Đã bao lâu rồi hắn không được thư thái thả lỏng như thế?
Hơn nửa năm qua, hắn tại Châu Âu tâm tình vẫn luôn bị một cảm xúc nôn nóng bao phủ mà chẳng rõ nguyên do. Cảm giác khó chịu ấy cứ ngày ngày tích luỹ, lại không có một biện pháp giải toả. Trái tim hắn như bị đẩy vào hộp rỗng bị phong kín lại, thời gian trôi qua càng lâu, trạng thái thiếu oxi diễn ra càng thêm nghiêm trọng hơn. Một tuần trước khi về nước, công việc của hắn chất chồng như núi, tính tình của hắn lại càng đi xuống, cả người cứ như một cái thùng dầu đặt giữa nắng hè, bắt bẻ gắt gỏng, hở chút liền bùng nổ, hắn hoàn toàn đánh mất năng lực biểu đạt suy nghĩ của mình.
Mà hiện tại, hắn rất lâu rồi mới có thể bình tĩnh lại.
Trịnh Phi Loan hít sâu một hơi, đầy vẻ yêu thích mà mở mắt ra.
Tầm nhìn có chút mờ mịt, những hạt bụi bé xíu chầm chậm trôi nổi trong không khí. Phía bên phải của hắn có cánh cửa gỗ đơn sơ, mặt thuỷ tinh cũng bị phủ một tầng bụi, vốn ánh sáng đã không đủ càng khiến cho nơi đây càng thêm ảm đạm. Đỉnh đầu là trần nhà nhỏ hẹp, với những đám rêu mốc đen xì bám ở góc nhà, mấy vết sơn nứt nẻ nhìn trông như những sợi giây leo bám víu lên tường.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhận ra mình đang nằm ở một nơi rất xa lạ. Một chiếc giường đơn, vừa nhỏ vừa hẹp, được đặt sát vách tường, bên dưới có ga giường đã nhăn thành một đoàn nhúm nhó như đống lá rách.
Đây hẳn là một căn phòng thuê giá rẻ.
Mà hắn làm sao lại nằm ở đây?
Ngày hôm qua vừa đáp máy bay, hắn liền trực tiếp quay về trung tâm thành phố. Vì muốn mau chóng thích nghi lại múi giờ, nên hắn đã dùng trầm hương ngâm mình tắm rửa, uống cạn nửa ly rượu vang đỏ để giúp hắn điều tiết lại giờ giấc sinh hoạt.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, hắn liền xuất hiện ở một nơi khác?
“Khụ khụ…Tôi, tôi không sao, không cần đi bệnh viện…khụ…”
Một trận ho khan đầy ngột ngạt cắt ngang dòng suy tư của Trịnh Phi Loan.
Hắn quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên chính là một cần cổ tái nhợt, đôi vai như cành hoa, gầy gò nhỏ bé, nhích lên một chút là lớp tóc xoăn nhẹ. Màu tóc đen nhánh, màu sắc đối lập khiến làn da trắng bệch của anh như bị bệnh.
Là một thanh niên gầy yếu, đang ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo, lưng tựa vào thành giường, quay lưng về phía hắn, cả người thanh niên đều trần trụi, chỉ quấn lỏng lẻo một cái thảm len mỏng để giữ ấm. Thanh niên cầm điện thoại di động, đè thấp giọng nói của mình xuống, nói với người đầu dây bên kia: “Cậu mau tới đón anh ấy đi, hôm qua tôi không chịu nổi nên hôn mê, giờ mới tỉnh dậy gọi cậu được. Trời đã sắp sáng rồi, tôi sợ anh ấy…”
Trịnh Phi Loan ngồi dậy, ánh mắt tập trung ở gáy người thanh niên —– vết cắn nát bươm, răng nanh cắn rất sâu, vết máu vẽ một đường loang lổ chảy nhiễu đến phía sau lưng, dường như đã bị người nào cường bạo cắn bể tuyến thể. Ngoại trừ sau gáy, cặp đùi của thanh niên cũng hằn đầy dấu vết, mông bị bấm đỏ, khe bên trong chảy ra cả huyết lẫn tinh dịch, rõ ràng trong chuyện tình dục đã chịu chà đạp.
Hắn sao lại cùng một Omega bị đánh dấu ở cùng một phòng?
Đây là một phương thức lừa gạt mới?
Trịnh Phi Loan đẩy mạnh cảnh giác, suy nghĩ đầu tiên hắn nghĩ tới là người thanh niên này cùng với Alpha của anh ta đặt bẫy mình, có ý đồ lừa gạt tài sản. Nhưng hắn cũng rất nhanh nhận ra được có cái gì đó không đúng —– Trong một bản án cưỡng hiếp, những bức ảnh hay video không làm rõ được bất cứ vấn đề gì, tín tức tố mới là chứng cứ then chốt. Nếu quả thật là “Tiên nhân khiêu”*, hắn có thể tự mình chứng minh mình trong sạch.
*Tiên Nhân Khiêu (仙人跳 ): là chỉ loại thủ đoạn lợi dụng nữ sắc, gạt tài, gài bẫy. (http://tamvunguyetlau.com/2013/04/08/goc-edit/)
Thanh niên ấy không hề nhận ra hắn đã tỉnh ngủ, vẫn còn đang thúc giục người đầu bên kia điện thoại, giọng điệu ngày càng khẩn trương hơn: “Đừng mua thuốc, đừng mua gì cả, tôi chịu được. Cậu mau mau tới đây đi, nhanh lên…khụ khụ…Anh ấy không thể tỉnh ở đây được…”
Anh ấy?
Trịnh Phi Loan nhìn xung quanh bốn phía một vòng, gian phòng chỉ tầm hai mươi mét, quá nhỏ để giấu thêm người, nên hiện tại chỉ có hai người bọn họ. Cho nên, “anh ấy” trong lời thanh niên nhắc đến là chỉ chính hắn.
Trịnh Phi Loan không kìm được nở nụ cười.
Thân hình nhỏ bé tựa như trang giấy, chờ một lát hắn ra tay, tàn nhẫn mà xé đi trang giấy ấy, lại còn dám giở trò đồi bại.
Trịnh Phi Loan kéo kéo áo sơ mi đã xuất hiện nếp nhăn, cuốn tay áo lên, kiên trì chờ người kia nói chuyện điện thoại, rồi lạnh lùng hỏi thăm: “Chào buổi sáng.”
Ba!
Thanh niên thân thể cứng đờ, điện thoại di động rơi xuống đất.
Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói của Trịnh Phi Loan, đôi tai Hà Ngạn như bị tắc nghẽn, cảm thấy trong đầu chỉ còn tiếng chuông đổ vang ong ong, tóc gáy ngay khoảng khắc ấy đều dựng thẳng. Anh cứng ngắc xoay người lại, đối mặt với anh là một đôi mắt rất tỉnh táo.
Làm sao đây?
Alpha của cậu…đã tỉnh.
Hà Ngạn ngửa đầu nhìn Trịnh Phi Loan, bờ môi khẽ nhếch, sắc thái ba phần kinh sợ bảy phần kinh hoảng, trong đầu cậu giờ trống rỗng. Trịnh Phi Loan đợi lúc lâu, thấy cậu không nói lời nào, liền chủ động trước: “Cậu là ai?”
Hà Ngạn ngây ngốc trả lời: “Em, em là một Omega.”
“Tôi đương nhiên biết cậu là Omega.” – Trịnh Phi Loan cười nhạo, chỉ chỉ đến sau gáy, muốn nói hắn từ lâu đã thấy đã thấy cái vết cắn thô bạo kia.
“Tôi muốn hỏi là vì sao tôi lại ở nhà của cậu?”
“Vì, bởi vì…”
Hà Ngạn khó khăn nói từng chữ, lại không thể trả lời được.
Trịnh Phi Loan lại cho là anh ta không dám thú nhận, cơ mặt liền phát ra một âm cười lạnh khinh bỉ, hắn vén chăn, xuống giường. Khi mắt hắn lướt qua cơ thể trần trụi của mình, đặc biệt là phần người dưới, động tác của hắn cứng lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi cực kì —– tối hôm qua hắn đã tắm rửa sạch sẽ, chắc chắn dương cụ của hắn là sạch sẽ, giờ nó lại dính đầy dịch thể, tinh dịch cùng cả tơ máu, mùi tanh nồng khiến hắn liền biết tối qua nó được dùng qua thế nào.
Hắn ngẩn đầu lên, ánh mắt gắt gao ghim lấy Hà Ngạn không tha.
Khuôn mặt trước mặt này, cần cổ này, còn cả cánh tay nhỏ cùng lồng ngực lộ ra khỏi thảm len, không chỗ nào không có dấu vết của sự lạm dục.
Không thể.
Không thể nào là hắn!
Hắn xưa nay đều là một người tình ôn nhu, cho tới nay chưa từng có dấu hiệu ngược đãi, tệ bạc với ai. Cho dù rượu say loạn trí, hắn không thể trong một đêm tính tình thay đổi lớn thế, không thể đối với một Omega xa lạ làm ra loại hành động cầm thú này.
“Cậu…”
Trịnh Phi Loan khó tin mà nhìn Hà Ngạn, hắn muốn tiến lên một bước đoạt lấy thảm len. Đôi phương thấy hắn hành động liều run rẩy dữ đội, nắm chặt lấy góc thảm, giữ khư khư trong lồng ngực, nghiêng người tránh khỏi hắn, trông như hắn sẽ lại làm ra hành động gì đó. Trịnh Phi Loan vừa nhìn thấy phản ứng này, trong lòng liền run rẩy lên, lúc này đây liền biết chính mình thật sự đem Omega này cường bạo qua.
Cho