Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá & Quần Hạt Dẻ
(Chương có H nhẹ nhé)
Trịnh Phi Loan nghiêng người kéo một cái, đem Omega kéo đến phía trọng tâm của giường lớn, dùng lồng ngực vững chắc của mình chặn đường thoát của Omega.
Hai người mười ngón đan xen, liên kết chặt chẽ, cảm xúc so với nam châm còn hấp dẫn khăng khít hơn nhiều. Hắn cầm chặt tay, sau đó càng chặt hơn, lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi, dường như triền miên khó bỏ xuống.
Trịnh Phi Loan sâu sắc nhìn cậu ta, hỏi: “Đã từng ngủ với khách hàng nào chưa?”
Omega co rúm lại.
“Không có sao?”
“… Ừm.”
Trịnh Phi Loan lại hỏi: “Tại sao? Em xinh đẹp như vậy, phải sớm có người người lớp lớp đến tranh sủng em sao?”
Omega hơi giãn đồng tử, môi dưới cắn chặt, thấp thỏm nhìn Trịnh Phi Loan với cặp mắt đầy nghi hoặc, tựa hồ cậu ta không hiểu Trịnh Phi Loan đang ác ý trào phúng hay thiện ý quan tâm. Hồi lâu sau, cậu ta mới bộc lộ một biểu cảm khác, cậu ta có chút khó chịu nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi không có xinh đẹp.”
“Nói dối.” – Trịnh Phi Loan nở nụ cười – “Em có chỗ nào không dễ nhìn?”
Omega rũ mắt, lời nói run rẩy: “Nơi nào, nơi nào cũng…A!”
Nửa câu “không xinh đẹp” bị Trịnh Phi Loan dùng môi chặn lại, hắn vòng hai tay đem người gắt gao ôm vào lồng ngực, hắn hôn xuống hai gò má, tới cái trán, cuối cùng đặt nụ hôn lên từng sợi tóc mềm mại của cậu ta. Hắn cả người đều dính vào Omega này, tận lực cùng cậu ta tiếp xúc da thịt.
Mùi cơ thể trong veo rót đầy lá phổi của hắn, sảng khoái đến độ khiến hắn cũng phải run lên.
Trịnh Phi Loan thở hổn hển, cúi đầu, hôn tới tấp đôi môi của Omega: “Bảo bối, em rất dễ nhìn. Trên người em mỗi một chỗ tôi đều yêu thích, thật sự rất yêu thích.”
Tình dục bốc hỏa đến xém lông mày, mồ hôi đổ ra đầm đìa, Trịnh Phi Loan chỉ cảm thấy cả người đều bị dày vò trong chảo dầu sôi, liền xốc áo ngủ của mình, eo hạ thấp xuống đem khí cụ cương lớn nóng rực xen vào giữa hai bắp đùi, để cho đùi cọ sát với dương cụ.
“A!”
Thời điểm thử tiến vào, cơ thể Omega đột nhiên căng cứng, cằm hất lên, vì đau đớn mà giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên đang cố gắng đè nén, không dám phát ra tiếng.
Trịnh Phi Loan tâm lý để ý liền dừng lại động tác: “Đau sao?”
Omega kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn mờ mịt, có vẻ như không tin được Trịnh Phi Loan sẽ vì cậu ta mà kiểm soát được. Trịnh Phi Loan đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu ta, an ủi nói: “Đau phải nói ra, có biết không?”
Omega như không hiểu được lời nói này, đôi mắt nháy nháy chớp chớp, xác nhận lại với hắn: “Có thể, có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Trịnh Phi Loan bất đắc dĩ nở một nụ cười, sau khi cười xong liền nhăn mày lại, cảm thấy đau lòng sâu sắc – rốt cuộc là ai đã nói với cậu ta đi nhẹ nói khẽ, đau đớn cũng phải liều mình chịu đựng, nhẫn nhịn không nói ra khỏi miệng? Là ai đã phá đi sự tự tin của cậu ta như vậy, khiến cho một dung nhan xinh đẹp vậy rơi vào sự tự ti?
Trước khi gặp qua tôi, em ấy đã phải trải qua những điều gì hay đã bị ai tổn thương sao?
Trịnh Phi Loan rất muốn biết những đáp án trong lòng mình, có thể Omega đang đau đớn đến phát run vì phải ngậm lấy phần thân của hắn là thật lòng không phải tâm cơ. Tay hắn chống bên người Omega, tay còn lại mò xuống phần tiếp giáp giữa hai phần bụng dưới của cả hai người mà vuốt lên xuống vật đã mềm một oặt kia.
“Tiên sinh, tiên sinh… đừng như vậy…”
Omega có lẽ chưa từng được ai yêu thương, thần sắc kinh hoàng, cất cao âm điệu.
Trịnh Phi Loan đương nhiên không từ bỏ, dùng bàn tay thô ráp, dày rộng của mình xoa nắn, vuốt cho vật kia trở nên cứng rắn, khi ngón tay vô tình cọ xát niệu đạo, nơi đó liền chảy ra chất nhầy. Hai tai Omega đỏ bừng, miệng nhỏ bắt đầu mấp máy hô hấp, kích động khiến ngón tay bấu chặt lấy đệm chăn, phút chốc nắm rồi lại buồng, hai mắt đều ướt át.
“Thoải mái không?” – Trịnh Phi Loan hỏi hắn.
Omega xấu hổ.
Trịnh Phi Loan tiến sát đến bên lỗ tai của cậu ta hỏi: “Bảo bối, cưng tên là gì?”
Omega theo từng nhịp mà kịch liệt run cầm cập, câu trả lời loạn âm, chỉ mơ hồ nghe được chữ “Ngạn”. Trịnh Phi Loan liền thân mật gọi: “Ngạn Ngạn.”
“Ừm…a.”
Omega không thể không chế mà co rút hậu huyệt, đem gậy th*t cắn chặt hơn.
Trịnh Phi Loan đột nhiên dừng lại, sau khi cậu ta kêu rên vài tiếng liền cảm thấy hạ thân bị xối một luồng chất lỏng trơn mịn. Hắn mượn cơ hội này, liển đẩy mạnh về trước, quả nhiên thông thuận mà cắm sâu thêm một đoạn.
Hắn không nhịn được cười, nói: “Mới rên vài tiếng đã ẩm ướt như vậy sao?”
Omega thấp giọng nghẹn ngào, ngượng ngùng mà vươn tay che miệng của Trịnh Phi Loan, ngón tay cậu lại bị hắn ngậm lấy đầu ngón tay liếm tới liếm lui.
Hừng đông vẫn chưa ló dạng, mà từ ban công sân thượng tràn ra nồng nặc tín tức tố Alpha, đem toàn bộ căn phòng bao phủ bên trong, khí thế cực kỳ cuồng bạo, mang theo khí thế sẵn sàng tiến công, bày tỏ rõ nơi đây đang phát sinh một hồi cuồng nhiệt, nghiêm cấm bất luận kẻ nào lại gần quấy rầy.
Cùng với tín tức tố tương phản – là một dòng tín tức tố dịu nhẹ, chủ nhân của loại tín tức này cũng thực sự ôn nhu, rụt rè, để có thể sáp nhập vào làm một với cơ thể Omega này là cả quá trình kiên trì.
Trịnh Phi Loan sợ Omega đau đớn, mỗi lần tiến vào đều sẽ dỗ dành yêu thương xoa xoa. Nhưng đối phương lại quá nhạy cảm, bị liếm liền sẽ khóc suyễn không ngừng, môi run, eo cũng run, đôi chân xinh đẹp nhầy nhụa chất lỏng cũng run rẩy, cặp mông trắng mịn động một chút sẽ co rút lại, làm cho hắn động tình liên tục, tình triều không dứt, phần lý trí còn sót lại cũng bị che mờ.
Omega toát rất nhiều mồ hôi, tóc đen vốn là bóng mượt tinh tế lại bị ướt quyện lại, nhưng như vậy lại rất câu hồn, bóp nghẹn lấy trái tim Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan say mê cúi thấp đầu, ngậm lấy phần tóc mai.
Thêm một chút nữa.
Thêm nữa..
Hắn ẵm Omega kia dậy, hông đột nhiên ưỡn lên một cái, đem toàn bộ đâm sâu vào. Lần này đụng trúng một bộ chỗ nhạy cảm nào đó, khiến Omega hai mắt đều đỏ au, hai tay bám trụ lấy bờ vai Trịnh Phi Loan, nhấc lên vòng eo, cậu liền cứ vậy mà bắn ra.
Sau khi bắn xong, Omega buông lỏng cánh tay