Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Hành lang rộng khoảng 6 mét vuông theo chiều dài và rất hẹp, phía trên tường được đóng cái tủ gỗ, phía dưới là bàn bếp, bếp gas, lổn ngổn thêm nhiều đồ vật hỗn tạp khác, không gian trống vốn cũng chẳng có, chỉ có thể đứng được một người mà thôi. Omega nhỏ không ngại nơi chật hẹp, chen chúc trong góc nhỏ hẹp đó với nồi canh đang sôi ùng ục, tay cầm vá súp khuấy đều từng vòng, rất kiên nhẫn.
Máy điều hòa cũ kĩ đã rất lâu chưa được tu sửa không còn sử dụng tốt như ban đầu, những âm thanh lạch cạch phát ra từ cánh quạt thông gió, hoạt động cả nửa ngày cũng không thể làm ấm căn phòng. Gót chân của Omega đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, đôi chân nhỏ vẫn luôn chà qua chà lại tự làm ấm cho nhau. Mọi thứ rơi vào trong mắt Trịnh Phi Loan, đều như nhát dao cứa vào tim hắn, đau lòng cho Omega nhỏ, bản thân chỉ muốn chạy đến ôm lấy bàn chân bé nhỏ kia, ôm vào trong lòng mà chườm nóng cho chúng.
Omega của hắn đáng lẽ phải được phủ thảm lông ấm áp thuần trắng, an tĩnh nằm ngủ trưa, tận hưởng dương quang ấm áp, có thể lười biếng mà duỗi thẳng chân tay ngủ nghỉ, chứ không phải là ở một nơi mà nhà bếp cũng vừa là phòng ngủ, mọi nơi trong ngóc ngách căn phòng đều lạnh ngắt, mọi thứ cũng chỉ toàn là đồ vật sơ sài.
Sáng mai… Hắn sẽ dẫn em ấy đi tìm một căn nhà mới.
Một bất động sản của Cửu Thịnh mới được khai bai, vị trí tốt, phòng ốc đẹp đẽ vẫn còn rất nhiều. Hắn chỉ cần lộ mặt, ký tên, rất nhanh là có thể tặng cho Omega nhỏ một căn nhà rộng rãi sạch sẽ, ánh sáng dồi dào ấm áp, sau này có thế nào cũng là ở bên nhau, đi dạo cùng nhau.
“A…Đã xong rồi!”
Omega vui vẻ kêu lên.
Cậu cầm lấy vá múc một ít lên nếm thử, đầu lưỡi chẹp chẹp một chút, nghiêm túc ngửi qua mùi hương hương, cảm thấy mọi thứ đều thích hợp mới tắt bếp, chậm rãi múc từng vá canh vào trong bát, bưng đến bên giường cho Trịnh Phi Loan dùng.
Khi vừa tới bên giường, cửa sổ vốn không kín để lọt gió tuyết lạnh lẽo vào trong căn phòng. Omega nhỏ liền rùng mình đánh một cái hắt xì vang dội, thân hình nhỏ liền run cầm cập. Xem chừng là đã cảm lạnh rồi, cậu vội vàng vén chăn muốn hướng đến chỗ có nhiệt độ ấm áp hơn, không ngờ đầu gối lại không giữ được trọng tâm, cả người đổ về phía trước, canh hầm nóng hổi, sóng sánh hướng đổ ra ngoài.
Một hành động nhanh tay lẹ mắt, Trịnh Phi Loan thành công cứu đũng quần của mình khỏi bị dội nước nóng, cũng nhanh tay đỡ được mỹ nhân vào lòng, tay còn lại, Phi Loan cũng cầm lấy bát canh hầm: “Cẩn thận chút.”
“Ừm…”
Omega chống đỡ bên giường, giữ vững thân thể, có chút ngượng ngùng xuất hiện trên gương mặt, cậu rất ngoan ngoãn ngồi dựa sát bên hắn, chờ đợi hắn dùng xong canh.
Căn phòng tràn ngập khí lạnh đến khó chịu, nhưng khi cả hai chung một giường cùng nhau cảm nhận nhiệt độ của đối phương thì cảm xúc giống như than ủ chuẩn bị bùng cháy. Hắn nhìn thấy trong chén có mộc nhĩ trắng trong veo, những quả táo đỏ bập bềnh, vị thanh thanh ngọt ngọt, khiến lòng hắn cũng như được hầm trong mật ngọt. Omega cúi đầu thổi phù phù vào hai lòng bàn tay, hơi nóng phả lên đôi tay lạnh buốt đang ra sức chà xát để ủ ấm, quay đầu lại thì thấy Trịnh Phi Loan hoàn toàn bất động, liền thúc giục: “Anh mau uống, kẻo nguội.”
Nhìn em ấy đang rất lạnh, hay là… uống chung?
Trịnh Phi Loan chỉ nghĩ như vậy, bản thân còn muốn tự tay đút cho Omega, mà tình huống quỷ dị này: Cổ họng của hắn, thanh quản của hắn đều như mất kiểm soát, vô luận nội tâm bức thiết ra sao, thân thể đều cứng còng, chỉ có thể nâng bát, trầm mặc, nghiêm túc nhìn xuống chén canh, phảng phất chén canh trong tay là một chén Hoàng Cầm* đắng lưỡi, khó để nuốt xuống.
*Hoàng Cầm thang thuốc: là một bài thuốc thanh nhiệt xuất hiện ở trung quốc từ rất lâu và rất phổ biến, thực tế cũng có hơn 100 loại Hoàng Cầm ( tên khoa học của nó: scutellaria, thuộc họ Bạc Hà) – hình ảnh minh họa nguồn ở Wikipedia.imgwebtruyen
Lời thúc giục không được đáp lại, nụ cười của Omega cũng dần tiêu tan.
Em ấy hiểu lầm rồi.
“Anh… không thích sao?” – Omega rất dè chừng, cẩn thận nhích ra một chút, tạo ra một khoảng trống, không dám tự ý đeo bám hắn nữa – “Phi Loan, em biết anh không thích đồ ngọt, có thể do điều hòa trong nhà đã hỏng rồi, nên rất lạnh, thực sự lạnh lắm… Anh dùng một chút, uống mấy ngụm thôi, có được hay không?”
Hắn quá bối rối đến nỗi không thể diễn đạt nổi bản thân.
Trịnh Phi Loan cuống lên, hắn không chịu được khi Omega đối với hắn là một bộ dáng ăn nói khép nép, hắn muốn bắt lấy cổ tay em ấy, nói với em ấy rằng đừng buồn, đừng khổ sở, chỉ cần là em ấy làm, hắn đều không quan cái gì thích ngọt hay chua đều sẽ uống cạn. Nhưng thân thể hoàn toàn không phản ứng được, lặng im, giống như ý thức và thân thể đang bị tách biệt, thân thể hắn như một con rối vô hồn không thể điều khiển.
Có điều gì đó đang ngăn cản, giam cầm hắn, không cho hắn biểu đạt chân tình với Omega của hắn.
“Phi Loan…”
Omega vẫn rất nhẹ nhàng gọi hắn, trong đôi mắt trong veo ấy xen lẫn yêu thương và cả sự sợ hãi, nhưng vượt qua mọi sự sợ hãi ấy, Omega đưa tay ra, nhận lấy muỗng canh, giống như dỗ một đứa trẻ ăn cơm, em ấy rất dịu dàng nói: “Chỉ uống một chút thôi được không…Ngoan nào.”
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đang nổi lên những cơn gió tuyết mạnh, hừng đông chỉ mới ló dạng một chút cũng bị những cơn gió tuyết lấn át cuốn bay, gió mạnh khiến cửa sổ cũ kĩ lạch cạch ầm ĩ, tiếng gió rít sắc bén như âm thanh ai đó đang thét gào.
Trịnh Phi Loang cúi đầu uống chén canh mộc nhĩ, còn Omega ở bên cạnh chỉ lặng yên gối lên đầu hắn, ánh mắt luôn chăm chú vào từng đường nét cường tráng, luôn dõi theo chuyển động lên xuống của hầu kết, ánh mắt ẩn tình nóng bỏng.
“Phi Loan, anh thấy ngon không?”
Trịnh Phi Loan gật gật đầu.
Mãi đến khi thấy được hành động này, Omega thỏa mãn nở nụ cười, vươn tay ôm lấy eo hắn, như làm nũng, chóp mũi chôn vào lớp áo lông giữ ấm, cứ dụi tới dụi lui, giống như em ấy đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, không biết xấu hổ là gì. Ánh đèn rọi lên nhánh tóc của em ấy, hệt như được mạ một lớp vàng nâu lên mái tóc, nhẹ nhàng và ấm áp.
“Phi Loan, tối hôm qua ấy, Trình Tu có gọi điện thoại cho em, nói anh mặt mũi hầm hầm, tính khi nóng nảy khó chịu đến mức quỷ cũng phải sợ.” – Omega nhỏ cố gắng lựa lời mà nói – “Em nghĩ anh chắc sắp tìm tới đây, nếu không phải là tuần này thì cũng là tuần sau, nên em tranh thủ làm chút việc chuẩn bị. Nào ngờ, em chỉ có cúp điện thoại chưa được bao lâu, anh đã đến gõ cửa luôn rồi.”
Khi nói đến đây, Omega đối mặt với hắn, vươn ngón tay ra đếm: “Em nhớ… lần trước anh đến đây là ngày 18 tháng 11, hôm nay là ngày 30, còn chưa đến hai tuần lễ nữa, từ trước đến nay, khoảng thời gian rõ ràng là cách xa hơn nhiều…”
Omega kéo kéo vạt áo của Trịnh Phi Loan, lo lắng hỏi: “Gần đây anh có ổn không, áp lực nhiều lắm sao?”
Nam nhân ở trên giường vẫn lặng thinh không nói một lời.
Thâm tâm Trịnh Phi Loan đương nhiên là muốn nói chuyện, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi, đặc biệt là mối quan hệ mờ ám giữa quản lý cũ của hắn. Nhưng hắn là bị đúc nhốt trong một khối sắt, chỉ có thể bất động, một câu nói cũng không thể thốt ra.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác eo bị siết chặt, Omega ôm chặt lấy hắn, xương cốt cũng bị nắn siết.
“Em rất muốn… rất muốn gặp anh, nhưng mỗi khi anh xuất hiện