Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Trình Tu đưa phong thư qua cho Hà Ngạn với thái độ vô cùng trịnh trọng, xấp tiền dày cộm lên còn ẩn hiện màu phấn hồng của tờ tiền.
Hà Ngạn không chịu nhận lấy, Trình Tu vẫn cứ cố đặt phong thư vào tay của Hà Ngạn: “Cậu mau cầm lấy, sửa chữa lại máy điều hòa ở trong nhà đi. Cậu mà cứ ở trong căn phòng không chút hơi ấm đó, cửa sổ còn cũ kĩ lọt gió, tôi đi vào có một chút thôi cũng nổi da gà, run cầm cập. Mùa đông năm nay còn lạnh hơn mọi năm nữa, không sửa lại máy điều hòa thì cậu định sống thế nào?”
“Cái này nhiều lắm, tôi…không thể nhận được.”
Omega nhất quyết không chịu nhận lấy, đặt trả lại phong thư, định mở cửa rời đi. Nào ngờ Trình Tu nhanh tay lẹ mắt, liền khóa cửa xe, đem bốn cánh cửa xe đều bị khóa.
Trịnh Phi Loan đang sốt vó, nôn nóng ngồi phía sau lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
Khi nãy thấy Omega định rời đi, phản ứng đầu tiên của hắn cũng là ấn khóa cửa – chứ tối hôm qua trong căn phòng thuê ấy lạnh lẽo đến đáng sợ ấy, cả hai đều là ôm nhau ngủ mới có thể miễn cưỡng ngủ qua một đêm. Bây giờ chính mình rời khỏi đây, không còn Alpha bên cạnh, nhiệt độ lại giảm đi, một Omega đơn bóng lẻ chiếc làm sao có thể chịu nổi qua cả một mùa đông giá rét?
Cơ thể của Trịnh Phi Loan vẫn không thể khống chế được, chỉ khẽ nhấc một đầu ngón tay thôi cũng quá sức.
May mà Trình Tu cùng hắn thần giao cách cảm, đúng lúc kịp giữ Omega ngồi lại bên trong xe.
Omega giằng co một lúc lâu cũng không thể mở cửa xuống xe được, mà cũng không dám dùng sức lung tung, đành ngồi yên trở lại, cố gắng giải thích với Trình Tu: “Tôi cũng không sợ lạnh, cứ xem như lạnh đến không chịu được, tôi vẫn còn tiền tích góp, có thể tìm một anh thợ đến sửa máy mà…”
“Thôi đi, chút tiền tích góp ấy của cậu dùng được gì, toàn bộ của tôi với cậu gộp lại còn không bằng một bộ quần áo của người đàn ông đời cậu đâu, chỉ cần cái cà vạt thôi cũng đủ cho cậu ăn trong nửa năm đấy.” – Trình Tu một chút cũng không giữ thể diện cho Omega tí nào, miệng lưỡi sắc bén phóng “vèo vèo” khiến Omega chỉ còn có thể câm nín, Trình Tu lại tiếp tục cầm phong thư nhét vào tay Omega – “Cầm thật chặt nè, đừng có mà khách khí với tôi nha.”
Omega vẫn không chút nhượng bộ: “Trình Tu, cậu đừng như vậy, tôi không thể dùng tiền của cậu…”
Thấy Hà Ngạn luôn mãi từ chối, Trình Tu vẫn không hề tức giận, ngược lại còn bật cười, đưa tay chỉ xuống Trịnh Phi Loan ngồi phía ghế sau nói với Hà Ngạn: “Nói như thế nào nhỉ? Tài lộc sẽ xuất hiện trên người tài phú. Một lát nữa, Alpha của cậu tỉnh táo, tôi sẽ lập tức đề xuất tăng lương nha, lần trước ấy một chút chớp mắt cũng không có, cứ như thế trực tiếp kí xuống một ngàn tám, lát nữa có khi tôi có luôn hai ngàn ấy chứ – cậu suy nghĩ thử xem, nếu không có cậu, tôi sao có thể dễ dàng được tăng lương như vậy? Tiền này có được một nửa đều nhờ cậu.”
Omega vẫn cố chấp lắc đầu: “Không thể nghĩ như thế được, chúng không giống nhau…”
“Có cái gì không giống chứ?” – Trình Tu nói thêm – “Bây giờ tôi với cậu đều là cùng hội cùng thuyền, muốn sống sót qua mùa sóng dữ, đều phải đồng lòng, trong tay tôi có tiền không thể để cậu lại bị rét cóng được. Hơn nữa, cậu với anh ta cũng đã dây dưa lâu như vậy rồi, lỡ khi cậu…”
Trình Tu đầy ý tứ, nói lấp lửng, vươn tay đến bụng của Omega sờ sờ.
“Tôi…” – Omega có chút run run, cũng theo quán tính cúi đầu nhìn bụng của mình.
Cậu bị chạm đến điểm yếu lòng nhất, bất giác gương mặt hiện ra vẻ ôn hòa, rốt cuộc cũng không tiếp tục cứng đầu nữa, nhận lấy phong thư, còn rất trịnh trọng mà cảm ơn Trình Tu.
Trình Tu trước giờ quen với việc mất sĩ diện rồi nay được Hà Ngạn cảm ơn nghiêm túc như vậy cũng biết ngại ngùng lắp bắp nói: “Không, không có gì đâu mà. Cậu sửa xong máy điều hòa, tiền còn dư thì mua chút thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ, lần sau có thiếu tiền thì cứ tìm tới tôi nha, không cho cậu khách khí.”
“Không có lần sau đâu, chỉ lần này thôi đó, cậu chẳng phải đang muốn tích góp tiền để mua nhà cưới vợ đó sao.” – Omega mỉm cười, đôi mắt đều cong đến hạnh phúc ấm áp – “Trình Tu à, thật sự cảm ơn cậu.”
Trình Tu vò vò đầu, vội vàng nhấn mở khóa xe. Omega cất phong thư vào bên trong, tay khép chặt cổ áo lại rồi xuống xe.
Trịnh Phi Loan ở phía sau bỗng chốc liền lo lắng.
Hắn vẫn còn nhiều câu hỏi lắm, muốn chặn lại Omega nhỏ của hắn, muốn vươn tay chạm khắp gương mặt của Omega, muốn thật rõ ràng dung nhan người trong mộng. Hắn thật cần một cây viết và một tờ giấy để có thể ghi chú lại tất cả, đào bới hết mọi ký ức đã bị lãng quên, ghi lại mọi khoản nợ, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội để kịp trả lại.
Thế nhưng hắn không nhúc nhích được.
Hắn chỉ có thể ngồi im bên trong xe, nhìn ra gió tuyết thổi vù vù bên ngoài cửa kính xe. Những lớp tuyết y hệt những nét bút xóa, từng vệt từng vệt xóa đi hình bóng của Omega ấy.
Trình Tu chân đạp ga, xe đột nhiên tăng tốc, theo lực quán tính Trịnh Phi Loan bị đẩy dựa vào chỗ tựa lưng, va chạm này giống như cành cây cứu vớt hắn thoát khỏi đầm lầy của mộng cảnh.
Hắn đột nhiên ngồi bật dậy, thở từng ngụm từng ngụm gấp gáp, hắn quay người lại đằng sau.
Trái tim như bị hụt nhịp, bây giờ lại bắt đầu điên cuồng đập loạn, đồng hồ báo thức ở đầu giường đang chạy tích tắc, bây giờ 6:20, năm giờ trước, hắn đã cùng với anh trai xảy ra tranh cãi dưới tầng hầm.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa như có như không, sáng lóa đến không thật. Từ phía xa là một tầng mây tối om, có lẽ Uyên Giang sắp đón một cơn bão tuyết. Hắn nhìn qua bên cạnh mình, chiếc gối bên cạnh có một nhánh hoa linh lan, tuy qua một đêm có chút mất nước nhưng vẫn một màu trắng noãn như cũ, còn thoang thoảng hương thơm.
Như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, Trịnh Phi Loan cầm lấy nhánh hoa hít một hơi hương thơm ấy, mọi cảm xúc xao động liền bình ồn.
Không có chuyện gì, đêm nay hắn đã không rời khỏi phòng ngủ của mình, không hề đi tới căn phòng thuê cũ kĩ lạnh giá kia.
Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Đây là một cơn ác mộng, muốn tạo ra bóng ma khủng hoảng trong hắn, chính là sự trả thù của “anh ta” đầy oán hận, đê hèn.
Ở nơi này lừa mình dối người, kim đồng hồ tích tắc như đâm vào não bộ của hắn – ký ức lại chập chùng, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như một cuộn phim, chúng tua đi tua lại như dòng chảy của quá khứ, dòng nước đang cướp đoạt mọi hơi thở sự sống của hắn.
Một đoạn ký ức hiện lên.
Là nơi mà bọn họ lần đầu tiêu gặp gỡ nhau, đó một ngày mưa của mùa hè.
Có lẽ là tháng sáu hoặc tháng bảy.
Đêm hôm đó, hắn ướt sũng từ đầu đến chân, so với một con chó hoang lang bạt khắp nơi còn tàn tạ hơn. Hắn chật vật chạy tới nhờ vả Omega, liên tục đập lên phiến cửa sắt mỏng.
Khi Omega nhìn thấy hắn, vừa nghi hoặc, vừa lo sợ và còn có vẻ vui mừng, vội vàng mời hắn vào phòng, kéo lấy một cái ghế duy nhất trong nhà mời hắn ngồi. Sợ hắn bị cảm lạnh, còn nói với hắn đợi mình đi lấy khăn mặt để cho hắn lau khô người nhưng khi vừa xoay người lại bị hung hăng đẩy mạnh vào tường.
Sau đó, chỉ còn những cơn phát cuồng điên dại.
Khi đó hắn chỉ biết thỏa mãn bản thân, cứ như thế không màng gì cả mà “khai hoang” trên cơ thể nhỏ bé. Những giọt nước mưa lạnh lẽo rơi xuống cần cổ trắng noãn, nước mưa lạnh lạnh thấm đẫm da dẻ.
Hai mảnh xương hồ điệp* giống như giương cung tên, gồ lên, trắng như tuyết, lạnh lạnh run rẩy.
*Xương hồ điệp: là xương ở phía sau, nếu bạn gồng người, hoặc rụt người sẽ có lớp xương phía sau gồ lên (có một số người ốm, thì nơi này luôn hiện rõ không cần gồng người lên), theo bên trung gọi đây là xương hồ điệp (xương cánh bướm). Hành cũng không biết bên mình gọi đây là xương gì nữa nên để hán việt là xương hồ điệp luôn nhé.
Sấm sét xoẹt xoẹt vang rầm trời, những tia lửa xoẹt ra ánh sáng hắt vào bên trong nhà, chiếu rọi thân hình nhỏ bé đang bám víu lấy vách tường giãy dụa – em ấy giống hệt một chú bướm hốt hoảng trốn chạy trời mưa gió to.
Tiếp đó là sang thu, đông đến, hắn dần trở thành khách quen của nơi này.
Hắn cũng là khách quen của một quán rượu lâu năm bởi vì vào thời điểm hắn không hài lòng, không vui vẻ là hắn sẽ nốc rượu đến say mèm, uống đến say bí tỉ, miệng cũng mê sảng. Rồi trí óc sẽ mê loạn mà mò đến nhà Omega, luôn là đè Omega xuống để phát tiết, hắn đem mọi buồn phiền, mọi bực dọc thậm chí mọi ký ức đều trút xuống Omega nhỏ. Khi hắn tỉnh táo, lại bỏ lại tất cả theo đuổi sự nghiệp đến tận mây xanh trên cao.
Omega ấy không oán hận, cậu ấy lại như một cây hoa đã cắm rễ, ngày qua ngày đều ươm trồng một vườn hoa ngát hương, chỉ có chờ đợi hắn đến.
Vì hắn mà nở hoa cũng vì hắn mà lụi tàn.
Hắn ở căn nhà này không nói một lời nào, trái lại Omega lại rất thích nói chuyện cùng với hắn. Mỗi khi tắm rửa xong, lúc nào cũng cẩn thận vắt một chiếc khăn ấm, ngồi bên cạnh hắn, giúp hắn lau chùi khắp cơ thể, miệng luôn nói những câu chuyện nào