Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Không giống với Uyên Giang, ở Lạc Đàm không có tuyết vào mùa đông.
Đây là một trấn nhỏ được bao bởi núi và biển vì thế mà khí hậu nơi đây rất tuyệt vời. Khi khí trời vào thu là những nụ hoa liền tách cành nảy chồi, những nhánh liễu theo gió đung đưa thướt tha trên những làn nước. Các vị khách du lịch từ phương bắc đến đây đều tán thưởng những cây nguyệt quế, những cây liễu xinh đẹp đến khó phân biệt rõ được bốn mùa.
Sáng sớm, Trình Tu đang ngủ ngon, đột nhiên bị một tiếng chuông réo vang, gọi dậy. Trái lại, cách một vách giường là Đới Tiêu mặc đồ cộc tay đang ngủ say như chết, không những thế tiếng gáy của anh ta vang động cả đất trời, âm thanh dữ dội như một cơn sóng, hay như một cái máy cày đồng ruộng, có lẽ do âm thanh của bản thân quá lớn nên anh ta chẳng hề bị tiếng chuông báo quấy phá giấc ngủ.
Cho anh chết!
Trình Tu cầm gối đập tới, bụp, vào chính giữa mặt của Đới Tiêu. Trình Tu lúc này mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút, nhanh chóng mặc quần áo. Khi thấy Đới Tiêu đang nổi khùng đùng đùng liền chạy vọt vào nhà vệ sinh, giành quyền vệ sinh cá nhân trước. Nhân dịp đối phương còn chưa kịp mặc xong quần áo kéo quân vào giết đánh thì đã xong xuôi, chạy ra bên ngoài.
Vừa mở cửa, những cơn gió như có nhân tính thổi nhẹ qua mặt, dường như vẫn quấn quít không rời. Những cánh hoa giấy tầng tầng bay dập dềnh trong không trung, chúng cùng với gió như đang nhảy một điệu khiêu vũ buổi sáng. Những cánh hoa giấy đỏ hoe rơi liên tiếp như là những đốm lửa cháy sáng rực vậy.
Hà Ngạn ở chính giữa khung cảnh ấy, cậu đang ôm Linh Lan đón nắng sớm.
Con bé mặc một chiếc quần vải in hoa, hôm nay không hề thắt bím tóc nên mái tóc gợn sóng xõa mềm, dưới nắng sớm liền ánh lên màu nâu nhạt của hạt dẻ. Con bé vẫn đang khí thế mút sữa, bên cạnh còn có thêm con mèo béo Lục Bá Lục, nó nằm bên cạnh hỉnh hỉnh mũi, ước mong được chia cho chút sữa thơm.
“Chào buổi sáng!” – Trình Tu vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa mở lời chào.
“Chào buổi sáng.” – Hà Ngạn cong cong đôi mắt mỉm cười – “Cậu có xem qua điện thoại di động chưa?”
“Không có để ý, có vấn đề gì à?”
Hà Ngạn nói: “Tối hôm qua, có một người đã đặt phòng, mà đặt các gian tốt, còn thanh toán trước, một mối lợi nhuận lớn lắm.”
Mối lợi nhuận lớn sao?
Trình Tu hai mắt đều trợn tròn.
Trình Tu cùng với Đới Tiêu ở chung cùng với nhau dưới một mái nhà suốt một năm nay, trải qua một thời gian dài như vậy, tính cách cũng bị ảnh hưởng lẫn nhau, vừa nghe thấy có lợi nhuận là hai mắt liền phát sáng kích động. Trình Tu một tay cầm ly nước súc miệng, một tay cầm bàn chải, hướng hai bên vẽ ra một độ cong – Lợi nhuận lớn là bao nhiêu thế?
Hà Ngạn nhìn biểu hiện là hiểu ý Trình Tu đang diễn đạt câu nói gì, cười khanh khách: “Rất rất nhiều, chắc chắn chúng ta sẽ phải chuẩn bị, tiếp đón cẩn thận.”
Trình Tu vừa nghe hết câu liền cấp tốc đánh răng, chạy vọt trở về phòng. Một lát sau, cậu ta cầm theo điện thoại di động trở lại, biểu tình có chút thất vọng: “Cái này không đúng đâu, nhìn đơn đặt phòng này rất kỳ quặc, có lẽ hệ thống online của chúng ta có lỗi rồi, làm gì có ai đặt phòng như thế này?”
Hà Ngạn ngửa đầu nhìn hắn: “Không chắc chắn như thế mà.”
“Không phải một trăm phần trăm thì cũng chín mươi chín phần trăm đây là lỗi kỹ thuật.” – Trình Tu ngồi xuống bên cạnh Hà Ngạn, chỉ vào màn hình điện thoại di động, ngón tay điểm vào mục thông tin, miệng quở trách: “Cậu xem nè, nặc danh, toàn bộ mọi thứ đều được thanh toán trước, còn không tiếp nhận điện thoại trước, chỉ có thông tin sẽ nhận phòng lúc chín giờ sáng – cậu gặp được bao nhiêu vị khách đến đây đặt phòng chín sáng giờ rồi?”
Hà Ngạn suy tư rồi cũng gật gật đầu.
Tuy nhiên Hà Ngạn cũng không lộ ra biểu tình thất vọng, vẫn nụ cười treo trên môi, nói với Trình Tu: “Có lẽ đây là một vị khách đặc biệt, không giống với nhưng người khác thì sao? Biết đâu được, đây có một vị lão tiên sinh ở một thành phố lớn, nhân dịp nghỉ hưu, đến trấn của chúng ta tịnh dưỡng một năm. Toàn bộ chi phí đều được thanh toàn thì bởi vì vị ấy không thiếu tiền, còn nặc danh có lẽ là quên điền thông tin,… Ừm, cũng có lẽ vị ấy đã quen ở khách sạn căn hộ* rồi nên khi đến khách sạn nghỉ dưỡng cũng thế chăng?”
*Khách sạn được chia ra rất nhiều loại mô hình nhé. Khách sạn mà Hà Ngạn đang đề cập tới là “Khách sạn căn hộ” – Condontel / Serviced Apartment – nơi đây có đầy đủ các phòng khách, phòng ngủ, nhà ăn, nhà bếp… Và khách sạn Thanh Quả thuộc mô hình “Khách sạn nghỉ dưỡng” – Resort Hotel – khách sạn nghỉ dưỡng thường phục vụ các khách du lịch muốn đi nghỉ dưỡng dài hạn hoặc ngắn hạn, sẽ được xây dựng ở các khu vực có tài nguyên thiên nhiên. ( Theo hành nghĩ đơn giản là Condontel là thuê nguyên một căn hộ á:v)
Thần thái Hà Ngạn sáng láng, trong mắt đều tỏa hào quang.
Trình Tu cảm thấy lập luận này thật chẳng có gì thuyết phục, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Hà Ngạn không hiểu vì sao cũng bị thuyết phục.
Hà Ngạn cúi đầu hỏi Linh Lan đang trong lòng mình: “Ba ba nói có đúng hay không nè?”
“Đúng ạ!”
Linh Lan nhanh nhảu liền bập bẹ đáp lời.
Sự thật là lúc kiểm thấy đơn hàng này, phản ứng đầu tiên của Hà Ngạn cũng không hề khác với Trình Tu, đơn hàng này trông rất giả, thật kì quặc như là lỗi của hệ thống vậy.
Một lần thanh toán toàn bộ, điều này chứng tỏ khách hàng lần này rất có tiền, nhưng Lạc Đàm trấn chính là nơi tập hợp một chuỗi khách sạn nối tiếp nhau, cho nên một tổ hợp nhiều khách sạn như thế và mối lợi nhuận lớn như thế này không dễ gì đến tay của khách sạn Thanh Quả – không hề được đánh giá tốt, vậy thế thì lý do gì nơi đây lại có thể hấp dẫn khách hàng VIP này nhỉ?
Huống hồ là đã thanh toán toàn bộ, gần như là một loại chi tiêu điên cuồng không suy nghĩ, che giấu danh tính, còn không chọn phòng trước, buổi sáng chín giờ sẽ đến… Nhìn thế nào thì đơn hàng này cũng bị đóng mộc là “giả”.
Thế nhưng, nếu đây là sự thật?
Lỡ đây là thật thì có thể cứu vãn một chút tổn thất cho Đới Tiêu, dù sao anh ấy đã thu nhận hai cha con bọn họ thì chắc chắn không thể không tốn đồng tiền nào.
“Trình Tu à, tôi nghĩ chúng ta đang thử vận may.” – Hà Ngạn mỉm cười – “Chúng ta là một khách sạn nhỏ, phòng trống còn nhiều như thế, đơn đặt được một phòng liền đỡ một phòng. Biết đâu, ngôi sao may mắn chiếu xuống chúng ta, thật sự gặp gỡ được một vị khách hào phóng đó.”
“Được rồi.” – Trình Tu vỗ vai Hà Ngạn – “Tôi tin tưởng dự cảm của cậu!”
Trình Tu tuy rằng thần kinh thô, thế nhưng bao nhiêu năm lên xuống cùng với Hà Ngạn, so với ai khác, cậu luôn hiểu rõ về Hà Ngạn.
Tính tình Hà Ngạn rất thật thà. Ở khách sạn này hơn nửa năm nay, bởi vì chiếm một gian phòng nên Hà Ngạn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Đới Tiêu, luôn lo liên lụy đến sinh ý làm ăn của anh ta.
Nhưng trong mắt Trình Tu thì sinh ý của khách sạn Thanh Quả từ trước cũng không đâu vào đâu.
Làm một người bạn với Đới Tiêu thì rất là thoải mái, anh ta có gương mặt điển trai, tính cách nhiệt tình thêm tính chân thật, đáng tin cậy tuy nhiên anh ta cũng có khuyết điểm là quá an phận, keo kiệt còn theo một chủ nghĩa lý tưởng hóa nên việc làm ông chủ một khách sạn là không phù hợp, sớm muộn anh ta cũng sẽ bay sạch vốn liếng. Đặc biệt, Trình Tu là một nhân viên được đào tạo dưới tay của Trịnh Phi Loan, nên đối với đặc điểm của một doanh nhân xuất nhân xuất sắc thì Trình Tu rõ ràng nhất – Đới Tiêu là kiểu người vô tư vô lo, mỗi một quyết định của anh ta đều là những bước đi cấm kỵ trong giới kinh doanh.
Thời điểm thu nhận bọn họ, khách sạn Thanh Quả đang trên bờ vực phá sản đóng cửa, gian phòng nào cũng đều để trống. Tiền vốn ào ào đổ đi mà một phần thu về cũng không có. Điều ảnh hưởng khi bọn họ đến đây chính là giúp nơi quạnh quẽ này tăng thêm chút tình thân ấm áp.
Tuy hỉ ở đây hai ngày, nhưng một người gõ cửa khách sạn cũng không có, đến kẻ ngu ngốc cũng nhận ra mấy đặc điểm phá sản của nơi này.
Đới Tiêu cũng không hề che dấu điều này, rất sảng khoái thừa nhận với bọn họ: Trước khi ra đời dịch vụ đặt khách sạn Online thì nơi đây cũng từng là khách sạn nổi tiếng, không biết làm sao lại bị các khách sạn