Edit: Hành Lá
Quán bar đã phá bỏ tường ngoài, tháo xuống bảng hiệu, bắt đầu sửa chữa.
Mỗi buổi sáng sớm, ngoại trừ xem đàn vịt bơi lội bắt cá, Linh Lan lại thêm một mục tiêu tò mò thích thú: Xem các chú công nhân ở bên kia khí thế ngất trời làm việc.
Lúc bắt đầu, cô bé cũng rất nhiệt huyết, dù sao thì mấy mảnh gỗ, xi măng hay thủy tinh có cái nào đặc sắc, hấp dẫn mãi đâu?
Nhưng rồi một hôm nọ, có một chị gái đưa cho cô bé một quyển sách tranh ảnh, những bức tranh trong ấy có hoa hồng đỏ đáng yêu, những quả dâu tây hồng hồng, hay là những quả đào mọng tươi, những đôi găng tay phấn hồng… Chị gái ấy hỏi bé thích nhất cái nào, Linh Lan liền chỉ tay vào quả dâu tây, kết quả ngày hôm sau ấy, nơi không bảng hiệu bên kia sông lại bỗng xuất hiện một bảng hiệu dâu tây đỏ.
Linh Lan cực kỳ hưng phấn, cảm giác bản thân chính là một họa sĩ nhí có ma thuật vậy, những gì mình vẽ chính là những đồ vật trang trí của cửa hàng ấy.
Không lâu sau đó, chị gái ấy lại đến tìm bé con cùng với quyển sách tranh.
Linh Lan đã từng có kinh nghiệm, đầy nghiêm túc mà chọn lựa, bé con chọn những ngôi sao tinh tú lấp lánh vàng bạc, những bông hoa thủy tiên màu xanh lam, những nốt nhạc trắng đen xen kẽ, sau đó lòng tràn đầy mong chờ ngày sau lại tới. Đúng như dự đoán, cứ sau một đêm, những vật nhỏ này liền xuất hiện ở trên bức tường của cửa hàng.
Thật sự rất vui.
–
Ánh mắt Linh Lan sáng rực rỡ, mỗi ngày đều luôn nghĩ xem chính mình sẽ lại “hóa phép bức tranh” thêm cái gì.
Chỉ cần bé con “hóa phép”, chỉ một ngày là đã thành sự thật.
Không biết Trịnh Phi Loan mời đội thi công từ đâu tới, công suất lớn, hiệu quả cao hiếm thấy, tiến độ mỗi ngày đều vượt bậc. Chẳng hạn như, khởi công ngày đầu tiên vẫn là cửa sổ nhỏ, tường cũ, đều là mái che phủ kín không lọt chút ánh mặt trời, ngày thứ hai tất cả đều được thay thế từ tường thủy tinh đến trần có độ thấm cao.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào bên trong giống như những lá vàng rơi bay. Các người thợ bên cửa sổ đang xếp chồng những ván gỗ nhẹ rồi cưa xẻ chúng thành hình xương cá nghệ thuật.
Đội thi công không chỉ hiệu suất cao, động tĩnh lại gọn nhẹ, một chút cũng không quấy rối đến hàng xóm.
Hà Ngạn đã tận mắt nhìn thấy Trịnh Phi Loan mang theo nhà thiết kế đi giám sát công trình, còn có cả ông chủ của cửa hàng in nhuộm và thêu hoa cách vách chào hỏi lẫn nhau. Đôi bên đều bày tỏ nếu có gì khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng hỗ trợ. cứ như thể hai người này của nửa năm trước không phải họ vậy. Đương nhiên, khi nhìn đội thi công chạy đi sửa cái băng ghế ngồi của cửa hàng in nhuộm, hay bù miếng gạch sứ bên cửa hàng thêu hoa, nhà thiết kế hào hoa phong nhã còn đưa hai danh thiếp cho hai ông chủ, đấy đều là danh thiếp VIP, lúc này Hà Ngạn mới tiêu trừ nghi ngờ.
Một hôm nào đó, Hà Ngạn vô tình gặp Trịnh Phi Loan trên cầu, Hà Ngạn tò mò hỏi một câu: “Sao anh lại đẩy nhanh tốc độ trang trí như vậy?”
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh muốn đúng ngày đặc biệt để khai trương cửa hàng.”
Hôm đó là ngày 18 tháng 12.
Hà Ngạn nhẩm tính toán, đột nhiên biết “ngày đặc biệt” kia là ngày nào. Cậu nhìn về Linh Lan bé nhỏ trong lòng của mình, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
–
Mười một giờ rưỡi trưa mỗi ngày, Trịnh Phi Loan đều sẽ kiên trì xuất hiện trước mặt Hà Ngạn để xin thêm ngày ở lại. Đương nhiên, không phải chỉ có đem chứng minh thư quăng về phía trước là xong, hắn đều nghiêm túc tự xem xét lại bản thân, sau đó hỏi Hà Ngạn: “Em thấy biểu hiện ngày hôm qua của anh thế nào, em hài lòng không?”
“…Hài lòng.”
Giọng của Hà Ngạn nhẹ hơn so với bình thường, cậu mở hạn lịch đặt phòng số 207 rồi vội vã chuyển thành ngày mai, cũng vội vàng đem trả lại chứng minh thư cho Trịnh Phi Loan: “Được rồi.”
“Cảm ơn em.”
Trịnh Phi Loan cất giấy tờ cẩn thận, rồi quay người về phòng khách.
Hà Ngạn nâng cằm, nhìn bóng lưng nhanh chóng đang đi xa mà lâm vào trầm tư chất vấn của bản thân: Mỗi lần nói hai chữ “Hài lòng”, cậu đều cảm giác giống như đang dạy bảo, sâu xa hơn nữa thì với tình cảnh này sẽ khiến cậu dần dần tin rằng Trịnh Phi Loan chính là một Alpha phù hợp đạt chuẩn. Anh ấy thực sự không hề phạm một sai lầm nào để cậu có cơ hội nói “Không hài lòng”.
Trịnh Phi Loan thật quá thông minh.
Hà Ngạn chỉ nghĩ rằng vị thiếu gia họ Trịnh này sẽ phải trở về Uyên Giang, nên một khi có cơ hội, chắc chắn sẽ được voi đòi tiên, tại mọi thời điểm đều sẽ kề cận cậu để bồi dưỡng tình cảm…Nhưng mà Trịnh Phi Loan không có.
Hoàn toàn không.
Trịnh Phi Loan như biến thành một người khác, mỗi ngày ngoại trừ đến bàn tiếp tân năn nỉ xin phép được ở lại thêm, toàn bộ thời gian còn lại không hề quấy Hà Ngạn hay Linh Lan. Có tình cờ gặp trên đường, cùng lắm là mỉm cười gật đầu, trừ phi Hà Ngạn chủ động bắt chuyện, còn lại đều sẽ không mạo muội chủ động trước. Hành động thái quá từ lúc đó đến nay chắc chỉ có một, chính là thừa dịp Linh Lan đang ở trong nôi ôm Lục Bá Lục gật gù ngủ thì hắn đứng ở hành lang, nhìn chằm chằm vào con gái.
Sự kiềm chế ấy cũng có thể diễn tả đó là sự yêu thương.
So với việc dây dưa, thì hắn khắc chế biểu đạt đến mức càng lúc càng nhiều.
Trịnh Phi Loan nghiêm mặt khống chế bản thân phải làm việc đúng chừng mực, dừng lại ở ngay ranh giới lo lắng của Hà Ngạn, Hà Ngạn chủ động đưa ra yêu cầu cho hắn ở lại một tuần, hắn cũng từ chối.
“Chỉ cần mỗi ngày thêm một ngày là đủ, nếu em cho anh nhiều hơn, anh sợ sẽ không giữ được kỷ luật bản thân.”
Hắn mỉm cười khước từ ý tốt của Hà Ngạn, lời nói có lý có chứng cứ.
Làm sao bây giờ?
Trịnh Phi Loan kín kẽ không một lỗ hổng, một nhược điểm Hà Ngạn cũng không thể bắt được.
–
Vào cái ngày mua lại quán bar, Trịnh Phi Loan đã từng hỏi Hà Ngạn một vấn đề: Em muốn đối diện khách sạn Thanh Quả là một cửa hàng gì?
Lúc đó Hà Ngạn không hề trả lời nhưng trong lòng cậu thật ra đã có đáp án.
Cậu hy vọng đối diện có thể mở một cửa hàng ăn uống, không cần lớn, không cần thương hiệu, chủ yếu cung và cầu những thức uống nóng, bánh ngọt, bánh mặn, có thể giúp khách hàng của khách sạn Thanh Quả có một nơi lót dạ là được —— nhà bếp của khách sạn quá đơn sơ, chỉ đủ làm các bữa chính, một ngày ba bữa, không đủ để làm thêm các nhu cầu khác của khách hàng, mà nhà hàng gần nhất cũng cách hai con phố.
Rất nhiều khách hàng lúc đặt phòng đều gọi điện thoại hỏi phụ cận quanh khách sạn có các địa điểm ăn uống ngon hay không, Hà Ngạn không muốn dùng mánh khóe ba phải như “gần đây có nhà hàng” để qua loa, cậu luôn báo thật với họ và thường các đơn đặt phòng ấy đều không thành công.
Mặc dù thế nhưng Hà Ngạn vẫn chưa hề nói với Trịnh Phi Loan việc muốn nơi đó là một nhà hàng ăn uống.
Cửa hàng ấy không phải của cậu, cậu không thể lấy nhu cầu bản thân để bắt ép Trịnh Phi Loan.
Lúc đó, cậu luôn mãi từ chối, không chịu trả lời. Trịnh Phi Loan cũng rất quan tâm nên đã không truy hỏi nữa, mà nở một nụ cười tuyệt đối tự tin: “Vậy hãy để cho anh đoán xem câu trả lời chính xác của em là gì.”
Anh ta sẽ đoán được sao?
Hà Ngạn cắn đầu ngón tay, luôn cảm thấy không phải sẽ dễ dàng như vậy chứ nhưng có một âm thanh trong lòng cậu rất rõ ràng: Anh ta đương nhiên sẽ đoán được bởi vì không có ai so với anh ta hiểu rõ cậu muốn cái gì.
Chớp mắt đã qua mười ngày, cửa hàng đối diện đã biến đổi quá lớn, mọi hình ảnh trong đầu của Hà Ngạn dần trùng lập với cửa hàng ấy:
Cửa sổ kính sát đất rộng cao từ sàn đến trần, tường được ốp gạch đỏ, sàn được gộp lại từ những xương cá nghệ thuật*, những bàn gỗ tròn xếp ngay ngắn, quầy bar dài gọn, những chiếc ghế sofa vải xám, còn có tủ sách bằng gỗ sồi cao ngất đến tận trần nhà, được trang trí đầy hàng thủ công mỹ nghệ cùng cây xanh… Cuối cùng, là dãy tủ bánh xếp thật đẹp.
*Sàn gỗ xương cá (hình ảnh minh họa)
Tới gần ngày khai trương, thậm chí Hà Ngạn đã thấy một vị tóc bạch mai cùng bộ râu trắng, sống mũi ông ấy rất cao, hốc mắt sâu, nụ cười hòa ái, mặc một bộ đầu bếp trắng đang ở bên trong đào tạo nhân viên mới.
Ông ấy tên là David, ông ấy là một đầu bếp nổi danh được đánh giá sao Michelin*, cũng từng làm việc ở Cửu Thịnh hơn mười năm, lần này Trịnh Phi Loan có dùng đến quan hệ cá nhân để mời ông ấy tới đây.
*Michelin: đây là một hệ thống đánh giá sao danh giá mà mọi đầu bếp trên thế giới đều ao ước và hướng tới,