Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Trịnh Phi Loan đợi mãi không thấy câu trả lời của Hà Ngạn, ngòi bút liền nhấc lên, nhướng mắt nhìn Hà Ngạn: “Cậu không đồng ý?”
Hà Ngạn không lên tiếng, cậu bấm chặt móng tay, khiến nó đâm vào lớp thịt trong lòng bàn tay, từng chút, từng chút, bấm đến vệt đỏ dần sâu dần.
Trịnh Phi Loan thấy cậu như vậy, ngữ điệu miễn cường hoà hoãn một chút: “Cậu không đồng ý điều nào, hay là cả ba điều đều không đồng ý?”
“Đứa…đứa trẻ…” – Hà Ngạn hỏi – “Đứa trẻ phải bỏ sao?”
Trịnh Phi Loan nở một nụ cười: “Chẳng lẽ không?”
Ba chữ này nói ra thật bạc tình bạc nghĩa. Hà Ngạn xiết chặt nắm tay, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch; lòng bàn tay bị móng bấm sâu đến mức rách da, nhiễm đỏ cả lòng bàn tay.
Hà Ngạn nhắm mắt lại, thở hổn hển gấp gáp, nhiều lần tự trấn an bản thân đừng sợ hãi, đừng rụt rè, nghĩ cái gì cũng phải can đảm nói ra. Sợ hãi không dám phản kháng Alpha của mình chỉ là một bóng ma tâm lý, đứa trẻ còn đang sống, nó ở trong bụng của anh, nó chỉ cơ hội sống tiếp bằng dũng khí của chính anh!
Cơn đau từ lòng bàn tay như hoá thành cây thương sắc bén, xé rách nỗi sợ, sự phục tùng của bản tính Omega đối với Alpha, tại khoảng khắc quý giá ấy, Hà Ngạn ép chính mình hô lên: “Xin anh…hãy cho em lưu lại đứa bé!”
Mắt Trịnh Phi Loan trầm xuống, phiền chán vô cùng mà chậc lưỡi một cái.
Nhưng cũng không sao, tại các buổi tiệc xã giao, hắn cũng đã quá quen với việc đeo lên mặt nạ thân thiện, đem trang giấy trắng đẩy lên phía trước, ôn nhu hỏi: “Hà tiên sinh, cho tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu là đang làm việc, thăng tiến ở đâu?”
Hà Ngạn không hiểu mục đích của hắn, theo câu hỏi mà trả lời: “Làm ở cửa hàng thú cưng gần nhà, ngay khúc cua bên kia, tên là “Lâu đài thú cưng”. Thỉnh thoảng cũng sẽ giúp cửa hàng hoa bên cạnh giao hàng.”
Bút bi xanh kém chất lượng trên tay Trịnh Phi Loan đảo một vòng, hắn cười đùa nói: “Cửa hàng thú cưng?”
Hắn như nghe được một đáp áp hài hước vậy.
Một giây sau hắn thu lại nụ cười, ngồi thẳng người dậy, trở lại tư thế để tay lên bàn, mười ngón đan xen để phía trước, ánh mắt quét thẳng vào Hà Ngạn, trong mắt như toát ra vẻ bức bách ngột ngạt, đó là tính cách của một lãnh đạo, mà Alpha có thói quen sử dụng để khống chế trạng thái trong việc đàm phán.
Nồng độ tín tức tố cao nhất, với hắn là thiên đường, với đối phương là địa ngục. Một Alpha cường hãn cũng không chịu được mấy phút, huống chi là một Omega đã bị hắn đánh dấu.
Không ngoài dự đoán, Hà Ngạn run rẩy kịch liệt, đồng tử đột nhiên co lại, người căng cứng, như có một bàn tay vô hình dùng sức đè cậu vào ghế dựa, dù ra sức giãy giụa cũng không thể ngồi thẳng lên được. Eo cậu mềm nhũn, tay chân cũng mền nhũn, đôi vai gầy gò còn hằn đầy dấu vết đậm nhạt, như thể không phải cậu đang tựa vào ghế sô pha nữa mà là chiếc ghế ấy đang nuốt chửng lấy cậu.
Trịnh Phi Loan hắng giọng một cái, nghiêm túc trình bày: “Hà tiên sinh, chúng ta cùng thảo luận, hay nên nói là đàm phán, nhất định phải giải quyết rõ ràng vào ba mối liên kết kia. Một, cậu và tôi sẽ không trở thành vợ chồng hợp pháp; hai, đứa trẻ này của cậu sẽ không được Trịnh gia thừa nhận; ba, tôi sẽ không chi trả một đồng tiền trợ cấp nuôi con nào cả. Chuyện này đồng nghĩa với việc, cậu sẽ phải độc lập tài chính để nuôi nó. Thế nhưng, để có thể độc lập tài chính để nuôi con, cậu phải đủ tiền tài, công việc thăng tiến. Thử nhìn lại công việc của cậu xem ——- một cửa hàng thú cứng, chạy vặt ở cửa hàng hoa, thu nhập không đủ còn không ổn định. Tại Uyên Giang này, ngay cả số lẻ của số tiền nuôi một đứa trẻ cậu đều không có khả năng chi trả. Nói chung, không có bất kỳ lý do nào để tôi tin tưởng cậu có thể độc lập tài chính để nuôi con đến khi nó trưởng thành.”
Hà Ngạn nghe xong mặt đỏ lên, móng tay nhiễm đỏ càng hung ác bấm vào trong thịt.
Hà Ngạn cãi lại: “Em có thể cùng anh ký thoả thuận, không để xảy ra tình trạng đó. Tiền sữa bột, quần áo, chữa bệnh hay đi học… mọi loại tiền sinh hoạt của đứa trẻ này đều do em chịu, em sẽ không đòi anh một đồng tiền nào đâu, như vậy… có thể để em giữ nó không?”
Trịnh Phi Loan vẫn không hề lay động: “Hiện thực khách quan đang bày ra trước mắt ——– thu nhập của cậu không đủ.”
Hà Ngạn kích động: “Em sẽ nghĩ thêm biện pháp!”
“Cậu tính “nghĩ thêm biện pháp” không có nghĩa là cậu có thể “nghĩ ra được biện pháp”, việc này liên quan đến vấn đề năng lực không phải vấn đề thái độ của cậu.” – Trịnh Phi Loan lạnh lùng phản bác – “Thật đáng tiếc, dù cậu nói rất chân thành, nhưng đây cũng chỉ là một lời nói suông. Sau khi chào đời, quyền nuôi nấng đứa trẻ này là pháp luật giao cho cậu, cậu không có tư cách thay nó từ bỏ, quan toà cũng không tán thành lời nói của cậu, không thể thoả thuận.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt nhanh chóng hạ nhiệt, ngưng tụ thành một tia hoài nghi: “Để tôi cho cậu một suy đoán đơn giản: Sẽ có một ngày, người như cậu, không còn một đồng tiền nào, thực sự nuôi đứa trẻ không nổi nữa, cậu sẽ tìm một biện pháp, mà biện pháp đó là đi tới hiệp hội bảo vệ Omega, yêu cầu giám định quan hệ cha con, rồi yêu cầu tôi có trách nhiệm nuôi nấng, đúng chứ? Hay là quá đáng hơn,