Edit: Hành Lá
Ba giờ sáng – Tại khoa nội trú của bệnh viện trung ương Lạc Đàm, tầng 15.
Khí trời lạnh lẽo, không hề giống nhiệt độ của giữa hè tháng sáu. Gió lùa phần phật, gió rít gào thét, nhiệt độ lạnh đến mức bàn tay tê cứng không còn cảm nhận được tri giác.
Trịnh Phi Loan khoác trên người một bộ đồ cách ly tín tức tố màu cam, đi qua đi lại trên hành lang, sắc mặt lo lắng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc nhìn cửa kính. Hy vọng sẽ có người nào bước ra báo cho hắn biết tin tức.
Một tin gì cũng được.
Nhưng mà các vị bác sĩ y tá ca đêm đều đang rất bận rộn, tiếng chuông bấm kêu vang là bọn họ lại chạy ra chạy vào. Mọi người tới lui liên tục đã chẳng có ai còn để ý tới một vị alpha đang khổ sở chờ đợi ở khu cách ly.
Tầng 15 là khoa tổng hợp tín tức tố, phần lớn bệnh nhân đều là các Omega có bệnh lý về tuyến thể, nên rất mẫn cảm với tín tức tố alpha. Khi bọn hắn đưa Hà Ngạn chuyển khỏi phòng cấp cứu, Trịnh Phi Loan vội vã chạy từ khoa cấp cứu đến đây để chăm sóc giúp đỡ. Nhưng không ngờ hắn bị y tá mạnh mẽ đẩy xa, ngăn cách hắn trên mười mét.
“Tôi là người nhà của em ấy.” – Trịnh Phi Loan trấn định giải thích.
“Người nhà?”
Y tá nhướn mày, kiểm tra lại hồ sơ bệnh án sau đó lạnh nói nói: “Hà Ngạn, 23 tuổi, chưa kết hôn.”
Ba chữ “chưa kết hôn” đặc biệt nhấn mạnh, ý của cô y tá nhắc nhở đừng hòng mà lừa gạt cô.
Trịnh Phi Loan vội sửa: “Tôi là chồng chưa cưới của em ấy.”
“Chồng chưa cưới cũng không được, chỉ với nồng độ tín tức tố này của anh…” – Y tá trưởng hít hít không khí, ánh mắt sắc bén, dè chừng Trịnh Phi Loan như một con thú dữ – “ Tôi mà để anh vào đấy thì cả phòng bệnh chắc không có bình yên, đừng có làm phiền nữa… Anh có nhìn thấy khu cách ly bên kia không, qua đó chờ đi.”
Vừa nói vừa vẫy tay gọi một y tá khác tới, dặn cô chỉ Trịnh Phi Loan lấy bộ quần áo cách ly mặc vào.
Y tá đi đến một khu vực có các loạt các tủ màu xanh nhạt, xanh đậm, xanh ngọc, xanh lục, lục lọi rất lâu mới tìm thấy một chiếc hộp màu cam, phía sau có in chữ số ả rập “9”*. Còn kèm theo một miếng dán thông khí ở phía gáy dùng để loại tín tức tố alpha.
*Bảng chữ số “0123456789” chính là bảng chữ số Hindu – Ả rập. Ở Trung Quốc, họ dùng tới ba hệ chữ số: hệ chữ số phổ biến Hindu – Ả rập và hai hệ chữ số cổ là hệ chữ số Trung Quốc và Hoa Mã. (Tham khảo thêm trên wikipedia về Hệ chữ số trung quốc nhé)
‘Võ trang’ đầy đủ, Trịnh Phi Loan mới được ở lại khu vực cách ly.
Nhưng đến tận bây, đã ba tiếng trôi qua mà hắn vẫn chưa gặp Hà Ngạn.
Lúc Hà Ngạn được đưa đi bệnh viện, Đới Tiêu không cho hắn theo cùng xe nên hắn chỉ có thể gọi một chiếc taxi đuổi theo. Khó khăn lắm mới theo tới bệnh viện thì Hạ Ngạn đã vào phòng cấp cứu từ lâu.
Hắn hết cách rồi, chỉ còn duy nhất mà hắn còn có thể làm là – trả tiền.
Dùng loại thuốc tiêm có hiệu quả tốt nhất, tác dụng phụ nhỏ nhất nếu không phải vì vị trí địa lý của Uyên Giang và nơi đây quá xa thì hắn cũng muốn mời một bác sĩ chuyên khoa đến.
Chờ phòng cấp cứu không còn đông người nữa thì Trình Tu và Đới Tiêu đã không thấy bóng dáng. Hắn chạy đi tìm y tá hỏi thăm sự tình thì biết Hà Ngạn đã chuyển qua khu nội trú. Kết quả, hắn phải ngồi ở khu vực cách ly hứng gió lạnh mà cũng không thấy Hà Ngạn.
Trong đầu hắn hỗn loạn, kham khổ, nghĩ không ra một manh mối nào.
Hắn cảm thấy được mọi người đều xem hắn như một thành phần nguy hiểm, cấm hắn tuyệt đối không được tới gần Hà Ngạn. Giống như chỉ cần đến gần một chút sẽ có án mạng nhưng thật sự là hắn chẳng làm gì cả.
Không có cường bạo, không có ký hiệu, hắn chỉ là…chỉ là không kìm nén được mà hôn Hà Ngạn.
Cứ xem như Hà Ngạn chất vấn hắn, hắn cũng không trả lời được tại sao Hà Ngạn lại sặc máu, bất tỉnh hôn mê.
–
Cạch.
Cửa phòng có người mở.
Trịnh Phi Loan lập tức dừng lại việc đi vòng vòng tới lui, quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Đới Tiêu, anh ta cũng mặc một bộ đồ cách ly nhưng màu lam nhạt, sắc mặt mệt mỏi, cũng là bộ dáng một đêm không ngủ.
“Hà Ngạn sao rồi?” – Trịnh Phi Loan hỏi ra lo lắng trong lòng.
“Coi như vẫn ổn.” – Đới Tiêu trả lời – “Vừa nãy có tỉnh lại một lần, bây giờ đang truyền nước biển, cũng ngủ rồi. Bác sĩ nói không có gì quá nghiêm trọng, thân thể là mệt mỏi một chút, cần nên điều dưỡng mấy ngày.”
“Linh Lan còn khóc không?”
Bé con lúc nãy sợ đến độ rơi nước mắt đầm đìa, Trịnh Phi Loan chỉ cần nhớ là lo lắng không ngừng.
“Chỉ còn thút thít nhưng sợ hãi vẫn còn. Hà Ngạn lúc tỉnh dậy có ôm con bé dỗ dành một chút, Trình Tu cũng mang theo hổ bông mà con bé thích nên cũng xem như tạm ổn.”
Nghe được hai người đều bình yên vô sự, áp lực trên vai Trịnh Phi Loan liền tháo xuống.
Hắn bước nhanh qua lại khu vực hành lang của khu cách ly, đem toàn bộ tích tụ lo lắng xả ra, gấp gáp không chờ được: “Bao giờ mới có thể thăm bệnh? Ngày mai không?”
Đới Tiêu không trả lời.
Anh trầm mặc nhìn Trịnh Phi Loan, sau ba, bốn giây mới hỏi ngược lại hắn: “Có phải Hà Ngạn không nói gì với anh phải không?”
“Nói với tôi…nói cái gì?”
Tâm tình Trịnh Phi Loan lạnh buốt, dự cảm bản thân sẽ đón được một tin dữ, bên tay siết chặt thành quyền.
Đới Tiêu hai tay đút vào túi, dựa vào tường, nhàn nhạt nói: “Đợt phát bệnh đêm nay của cậu ấy suy cho cùng chưa ảnh hưởng gì quá lớn đến Hà Ngạn nhưng anh không nghĩ tại sao em ấy đang yên đang lành lại đột nhiên hôn mê sao?”
“Tôi luôn thắc mắc, luôn suy nghĩ đến điều đó nhưng tôi thật sự không biết lý do.” – Trịnh Phi Loan dùng thành ngữ thành thật thành khẩn.
Đới Tiêu chỉ về phía sau của mình: “Là di chứng. Anh từng sắp xếp cuộc phẫu thuật kia cho em ấy nên để lại di chứng rất nghiêm trọng.”
“Em ấy có nói tôi biết điều ấy.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
Đới Tiêu nhún vai: “Hiển nhiên là còn che giấu một phần.”
–
Gió lộng bỗng nhiên xoay vần đổi hướng, trả lại sự yên tĩnh cho hành lang. Phía xa xa những khóm mây lưu chuyển, lấp lóa ánh đèn trong bầu trời đêm, sau đó lại biến mất sau làn mây mù, như đèn tín hiệu bị sóng biển nuốt chửng.
Đới Tiêu dựa ở phía tường, ánh mắt nhìn xa xăm, một bên mặt của anh hòa vào bóng tối, trên vách tường có chiếc bóng cao lớn đổ dài.
Đới Tiêu thấp giọng nói: “Tháng hai năm ngoái khi Hà Ngạn đến Lạc Đàm là lúc tôi thu nhận em ấy, khi ấy thân thể của Hà Ngạn đã rất yếu. Không thể leo cầu thang, không thể ngồi xổm, không thể làm bất kỳ vận động nặng nào cũng không thể tập thể dục, ăn cơm sẽ đều nôn ói… anh biết tại sao không?”
Trịnh Phi Loan lắc đầu: “Xin lỗi, tôi… tôi không biết.”
“Bởi vì hỗn loạn tín tức tố” – Đới Tiêu nói – “Tôi đưa em ấy đi khám bác sĩ, bác sĩ nói rằng mỗi một thân thể đều sẽ có độc duy một tín tức tố. Tuy nhiên, trong máu của Hà Ngạn lại có hai loại tín tức tố, một loại nồng độ cao, một loại nồng độ thấp, không có cái nào hoàn toàn biến mất. Mọi triệu chứng bệnh tật của em ấy như choáng váng đầu óc, nôn mửa, sợ cường độ ánh sáng, sợ âm thanh, đều là hậu quả của việc xung đột tín tức tố. Còn việc làm sao lại có hai loại tín tức tố ấy…”
Đới Tiêu lạnh lùng nhìn Trịnh Phi Loan: “Anh không phải biết rõ hơn tất cả những người khác sao.”
“…Phải.”
Cuống họng như sáp khô, Trịnh Phi Loan đau đớn nắm chặt lòng bàn tay.
Đới Tiêu lại nói: “Tôi lúc đó không biết rõ ràng ngọn nguồn sự việc nên tôi đã hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì. Em ấy rất thẳng thắn, đều kể tất tần tật cố sự của hai người cho tôi biết. Đương nhiên, cuối lời kể của em ấy, anh là kẻ đã chết —— như những gì