Edit: Hành Lá
Ngày thứ chín Yến Ninh ở khách sạn Thanh Quả cũng là lúc Lạc Đàm nở hoa.
Những cánh hoa trắng muốt như tuyết, ẩn mình dưới tán bóng, lặng yên nở rộ giống như bàn tay nhỏ bé của một thiếu nữ đang nâng những nhụy hoa vàng nhạt.
Yến Ninh chỉ đặt phòng có mười ngày, ngày mai chính là ngày ông ấy trả phòng. Ban đêm, hoa quỳnh cuối cùng cũng nở rộ, thời điểm hết sức vừa vặn.
Nếu không thì thật hối tiếc.
Chuyến đi này là do Yến Ninh quá mong muốn được gặp cháu gái ở ngoài đời thực, nên đến đây cũng là chút tâm tư dụng ý.
Ông muốn tìm một thời điểm thích hợp để tâm sự trò chuyện với Hà Ngạn, khẩn cầu cậu có thể tái hợp với Trịnh Phi Loan. Ông biết làm như vậy quả thật sẽ khiến người khác khó chịu nhưng đây chính là niềm hy vọng cuối cùng để cứu vãn tình hình… Yến Ninh sống một cuộc sống cô độc đã hơn nửa cuộc đời, niềm yêu thương quan tâm lo lắng duy nhất của ông chỉ có hai đứa con trai. Dẫu sao cũng là máu mủ cốt nhục, ông không thể trơ mắt nhìn con trai từng ngày từng ngày suy nhược cho đến khi hoàn toàn phải cắt bỏ tín tức tố.
Ngày trở về càng lúc càng gần, cùng sinh hoạt chung với Hà Ngạn thì ông càng không thể mở miệng được.
Tính cách Hà Ngạn điềm đạm như vậy, cậu giống như một cá thể có thể hòa mình vào thiên nhiên, non xanh nước biếc của thị trấn này. Tiếp tục sinh sống ở đây đối với với cậu và Linh Lan chính là cuộc sống an nhàn đơn giản, còn Uyên Giang thì…
Như người dưng nước lã, ấm lạnh tự mình cảm nhận.
Dù cho có Trịnh Phi Loan tỉ mỉ chăm sóc, chu đáo ân cần thì Uyên Giang cũng không hẳn sẽ là một nơi chốn mà Hà Ngạn có thể sống vui vẻ, hạnh phúc. Huống hồ, trên đời này có nhiều Alpha như vậy, ai có thể đảm bảo, Trịnh Phi Loan mới chính là kết cục viên mãn nhất của Hà Ngạn chứ?
Quấy nhiễu cuộc sống yên bình như thế này, Yến Ninh thật không đành lòng.
Đối với ông mà nói, dùng thân phận khách để được ở lại khách sạn nhỏ này sinh hoạt mấy ngày, được ôm cháu gái mà không thể nào nhận máu mủ, được cảm thụ cuộc sống bình yên và ông biết rằng hai người họ đang sống rất tốt. Xem như chuyến đi này của ông đến Lạc Đàm trấn cũng không uổng phí.
–
Một mình Yến Ninh thu xếp hành lý, đổi xong áo ngủ cũng không cách nào ngủ được, vì vậy pha một bình trà, ngồi ở bên ban công giết thời gian. Bỗng cửa phòng, cửa phòng có tiếng gõ cửa ‘Cộc cộc’.
Ông ra mở cửa thì thấy Hà Ngạn.
Linh Lan tựa vào lồng ngựa của ba ba, ôm gà bông mập, rất ngọt ngào đáng yêu gọi: “Ông ơi.”
Yến Ninh nhẹ nhàng chạm vào lúm đồng nhỏ xinh của cháu gái cười với bé con: “Chào con, Linh Lan.”
Rồi ông lại hỏi Hà Ngạn: “Sao trễ thế này còn chưa ngủ vậy?”
Hà Ngạn có chút ngượng ngùng: “Ngày mai bác về rồi nên…. Cháu muốn ở cùng bác nói chuyện thêm một chút.”
Nghe câu nói này tâm trạng vốn khuyết thiếu của Yến Ninh như được cái gì bù đắp. Ông cười rộ lên nói với cậu: “Đến đúng lúc lắm, bác vừa mới pha một bình còn nóng, mời cháu vào phòng ngồi.”
–
Bên ngoài ban công có một bàn nhỏ, trên bàn có hai chén trà xanh nóng hầm hập bốc hơi khói hòa vào bầu trời đêm. Bầu trời được tô điểm những ngôi sao lộng lẫy sáng ngời.
Yến Ninh lưng tựa thoải mái vào vào ghế nằm, ông nhìn xa xăm về một nơi rồi than thở: “Vẫn là cuộc sống sinh hoạt nơi trấn nhỏ thoải mái hơn. Trong thành phố mọi thứ đều là cao tầng, bụi bặm chẳng mấy khi có một bầu trời sao xinh đẹp như vậy.
“Hay…Bác ở lại thêm vài ngày nữa, bác thử suy xét xem sao?”
Hà Ngạn cầm tách trà, chợt thông minh nhận ra lời nói mình có chút không tốt. Cảm thấy bản thân như đang mạo phạm, cưỡng bách người khác ở lại, vội vàng líu lưỡi nói: “Không phải nhỉ, bác đi nghỉ dưỡng lâu như vậy, người nhà của bác chắc chắn cũng đang rất nhớ bác, cũng đang chờ bác quay trở về nhà.”
“Không, không, không thể nào đâu. Hai thằng nhóc nhà bác, đứa nào cũng bận rộn đến bóng dáng cũng không nhìn thấy, trời nam biển bắc bay khắp nơi, một tháng về nhà một lần cũng xem như là tụi nhỏ nể tình lắm rồi.”
Yến Ninh bày bộ mặt ghét bỏ.
Hà Ngạn kinh ngạc: “Bận rộn đến như vậy sao?”
Yến Ninh gật đầu: “Hai thằng nhóc ấy là alpha, trời sinh đã không biết hai chữ ‘an phận’ viết thế nào. Từ bé chỉ mới khi biết bò thì tính cách đã có phần ‘hoang dã’ rồi, có dùng dây thừng trói tụi nó cũng không giữ được.”
“Hì hì” – Hà Ngạn bật cười ra tiếng – “Vậy nhà của bác chẳng phải sẽ ầm ĩ rắc rối suốt mấy chục năm luôn sao?”
“Đúng vậy đó, suốt mấy chục năm nay rất ầm ĩ, đủ mọi rắc rối cả. Dù là thằng anh hay thằng em cũng không làm bác bớt lo được, mỗi đứa đều có một cá tính.” – Yến Ninh cúi đầu uống trà, nhớ lại nói – “Thằng em được yêu thương hơn một chút do có thiên phú cao, lòng hiếu thắng cũng rất mạnh, giống một con sư tử con không biết sợ vậy, ai tới gần cũng hung hung ác ác. Thằng anh thì là một đứa nhỏ không biết cam chịu, kìm nén tích tụ, muốn một lần đường đường chính chính chứng minh bản thân. Hai anh em chúng nó vẫn luôn có một một sợi dây ràng buộc, không buộc quá chặt nhưng cũng không quá lỏng nên dù sao cũng vẫn chưa bao giờ có thể tách ra. Cả hai anh em luôn là tranh tranh đấu đấu, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có phút giây yên tĩnh.”
Nói tới đây, Yến Ninh nhớ tới một chuyện đặc biệt thú vị.
“Đứa con út của bác lúc sáu tuổi có đi học đấu kiếm, năm đó vì thấy bác khen ‘con thật giỏi giống như anh trai con lúc sáu tuổi’, thằng bé vậy mà bị câu nói này chọc tức, hai ngày hai đêm dỗi, không thèm nói chuyện với bác. Một mình một mực tập luyện hơn nửa tháng, lúc luyện xong còn kéo bác tới xem. Bác dù có chọn phương án giữ yên lặng, hay khen kỹ thuật, chiến thuật của thằng bé giỏi cũng không được. Thằng nhóc đó nhất định phải chờ bác chủ động nói một câu ‘Vẫn là em trai lợi hại hơn’ mới chịu.”
“Lòng tự trọng của alpha thật sự là khủng bố đến như vậy luôn sao?”
Hà Ngạn trợn mắt, miệng ngoác tròn, nghĩ thầm, bản tính hung ác thế này, chắc hẳn cũng giống như tuổi thơ của ‘bé’ Trinh Phi Loan ha.
–
“Nếu… con của bác không có ở nhà vậy chắc hẳn là Alpha của bác ở nhà chờ bác nhỉ? Ông ấy mỗi ngày đều gọi cho bác ba bốn cuộc điện thoại, luôn hỏi thăm bác đã ăn gì, ngay cả ăn mặc cũng rất quan tâm, chỉ thiếu là không cùng đi với bác. Cháu đoán chắc chắn bác ấy nhất định mỗi ngày đều đếm ngày chờ mong bác quay trở về nha.”
Yến Ninh lập tức phẩy tay: “Uống trà ngon thì đừng đề cập đến ông ta.”
“A…”
Có vẻ như là hai người đang giận dỗi rồi.
Hà Ngạn cười khanh khách nói: “Hai bác đang giận dỗi cãi nhau ạ?”
“… Cháu cứ coi như vậy đi.”
Hà Ngạn vui vẻ nói: “Cháu tưởng rằng chỉ có bọn cháu tuổi trẻ non dạ không hiểu chuyện mới có cãi nhau, không nghĩ tới rằng người lớn cũng sẽ thế.”
Yến Ninh cười mỉa mai nói: “Cháu không biết có một số người dù cho lớn đến độ bốn mươi, năm mươi tuổi cũng vẫn không hiểu chuyện thôi.”
Hà Ngạn càng nghe càng hiếu kỳ.
Cậu luôn cảm thấy Yến Ninh là loại người không nhiễm bụi trần, là người không dễ bộc lộ vui buồn, cậu không tưởng tượng được alpha có thể chiếm được ưu ái của ông, càng không tưởng tượng được alpha mà đã chọc tức Yến Ninh sẽ thế nào.
Yến Ninh thấy gương mặt hóng hớt muốn biết chuyện xưa liền biết cậu đã hiểu lầm: “Có phải con cho rằng bác giận dỗi cãi nhau với ông ta nên mới đi du lịch thanh tĩnh tận ngàn dặm xa xôi à?”
“Không…không phải thế ạ?”
“Dĩ nhiên không phải.” – Yên Ninh cười nhẹ nhàng – “Tình cảm giữa bác và ông ta đã tồn tại một vết rách suốt mấy chục năm rồi.”
“Mấy chục năm?!”
Nụ cười trên môi Hà Ngạn cứng lại: “Sao, sao có thể chứ? Bác là một người tốt như vậy…”
“Bác khi còn trẻ cũng từng hoài nghi, cảm thấy bản thân không có chỗ nào tệ, cũng có rất nhiều người yêu thích, tại sao chỉ cần chung một chỗ với alpha của mình là không ổn. Sau này, lớn tuổi rồi, bác mới rõ ràng một chuyện: Có những mâu thuẫn vô tình phát sinh, cùng với vớiviệc bác là một người tốt cũng không hề có liên quan.”
Yến Ninh lại uống tiếp ngụm trà, nhìn về phía ánh trăng, lặng thinh một lúc lâu.
Hà Ngạn biết bản thân ‘tò mò’ chuyện không vui, hại Yến Ninh nhớ lại quá khứ đau buồn nên tâm trạng cực kỳ áy náy. Cậu cũng chỉ im lặng không nói, ở bên cạnh châm trà, Linh Lan quấy nhiễu thì cậu cũng chỉ nhỏ nhẹ dỗ dành.
Sự trầm mặc qua đi, Yến Ninh đột nhiên hỏi: “Muốn nghe chuyện xưa sao? Chuyện về sự cố của mấy chục năm trước.”
“A…” – Hà Ngạn gật đầu – “Nếu như, nếu như bác không ngại.”
“Đừng hoảng, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, bản thân bác dù có muốn cũng không buông bỏ hoàn toàn được, ngày trước là nếm biết bao nhiêu khổ cực.” – Yến Ninh cười với cậu, đứng dậy, ôn nhu nói – “Cháu chờ bác một chút.”
Sau đó, Yến Ninh quay về phòng ngủ, lấy một tấm hình rồi trở lại ban công.
–
Đó là một tấm hình chụp ố vàng, màu trắng đen, khung ảnh cũng là kiểu dạng hoa văn cuộn sóng cổ xưa, có cảm giác thật hoài niệm. Ảnh chụp tuy rằng đã cũ, nhưng mặt ngoài vẫn trơn bóng không một hạt bụi, chắc hẳn chủ nhân cũng đã rất có tâm bảo dưỡng.
Trong ảnh chụp là hai nam nhân trẻ tuổi, ước chừng khoảng hai mươi, đều là những nam nhân thanh xuân chói mắt rực rỡ chính trực.
Cảnh chụp là một đình viện nhỏ xây bên hồ nước, bên trong đình, một nam nhân ngồi bên lan can, tay cầm tập thơ, mặt hướng ra phía hồ nước, hai mắt nhắm lại, cằm hơi chấc cao, nụ cười trên môi rất trong sáng, mang theo một chút e lẹ…
Hà Ngạn lập tức nhận ra đó là Yến Ninh khi còn trẻ tuổi.
Không còn nếp nhăn tháng năm nơi đuôi mắt, không còn biểu tình phong sương mấy chục năm, một Yến Ninh của tuổi hai mươi, cả