Edit: Hành Lá
Sương mù dần tan đi, thay vào đó là khói bếp lượn lờ và các cửa tiệm cũng tới giờ mở cửa. Mái ngòi trùng điệp, từng hàng mái thẳng tắp, ngay ngắn.
Trịnh Phi Loang sóng vai cùng Hà Ngạn đi qua vài con hẻm nhỏ, tay kéo theo hành lý, rất nhẹ nhàng lướt qua các phiến đá lót đường.
Trịnh Phi Loan tay phải hơi nắm, tay trái buông thõng bên ống quần, đầu ngón khẽ nhúc nhích mấy lần, cả cánh tay cũng động vài lần nhưng vẫn là không dám ôm lấy vai của Hà Ngạn.
Thêm chút nữa thôi.
Trước đây, bọn họ là vẫn còn chưa làm hành động thân mật ấy.
Lúc đưa Yến Ninh ra xe, Trịnh Phi Loan còn cảm thấy dè chừng, chờ hai người dặn dò qua lại, rời lên xe rời thì hắn càng cảm thấy ngại ngùng hơn—— hắn không biết được Hà Ngạn tiếp nhận được bản thân hắn đến mức độ nào, khoảng thời điểm ở cùng nhau cũng không dám biểu hiện quá lỗ mãng, cũng không thể quá mức xa lánh. Vì vậy mọi chuyện đều thành ra thế này, chỉ đi sóng vai với nhau nhưng khoảng cách mấy centimet cứ phải điều chỉnh đi điều chỉnh lại mấy lần.
Trái lại với sự ngại ngùng lúng túng ấy thì Hà Ngạn thoải mái hơn nhiều, hai tay cậu chắp phía sau, cùng với Trịnh Phi Loan vừa đi vừa tâm sự: “Sao lại đến đây vội vàng như vậy, hôm qua anh chắc hẳn đã không ngủ à?”
Trịnh Phi Loan khách sáo nói: “Anh trạng thái rất tốt, trên máy bay anh đã ngủ được một giấc rồi.”
“Vậy ư…” – Hà Ngạn quay đầu lại nhìn hắn, biểu cảm có chút kinh ngạc – “Tôi còn nghĩ anh sẽ kích động đến mức không thể ngủ được luôn đấy.”
Uầy, mình đáp sai rồi.
Trịnh Phi Loan thầm than không ổn, nhanh chóng sửa chữa lại câu trả lời: “Thật ra…thật ra cũng không làm sao ngủ ngon được.”
Hà Ngạn cúi đầu, đè nén tiếng cười.
Khi đi ngang qua một ngã tư, cậu bảo Trịnh Phi Loan đứng chờ một chút, bản thân chạy đi mua hai cái bánh bao nhân thịt, hai cái bánh bí ngô cùng với hai ly sữa đậu nành nóng. Hai túi bánh treo ở hai bên cổ tay, còn tay đang cầm hai ly sữa.
Cậu đi tới trước mặt Trịnh Phi Loan, đưa tay ra đằng trước: “Cái này cho anh.”
Trịnh Phi Loan thụ sủng nhược kinh.
Trở về tới khách sạn, sữa đậu nành cũng uống cạn, hai ly rỗng chồng lên nhau bỏ vào thùng rác. Hà Ngạn nói muốn về phòng ngủ, cậu muốn xem Linh Lan đang thức hay ngủ, nói với Trịnh Phi Loan đứng chờ ở trong sân.
Trịnh Phi Loan cầm lấy gà bông mập ú mà Linh Lan để quên ở bên trong nôi, đỉnh đầu tròn xoe, rất ngốc nghếch đáng yêu.
Đã hơn nửa năm rồi, vậy mà nó còn chưa bị thất sủng.
Tâm trạng Trịnh Phi Loan vui vẻ hơn rất nhiêu, hắn khom lưng vuốt mượt lại bộ lông cho gà mập một chút.
Chốc lát sau, Trịnh Phi Loan nhìn thấy Hà Ngạn đi ra một mình nên có thấp giọng hỏi: “Con bé vẫn còn ngủ sao?”
“Ừm, vẫn còn ngủ.” – Hà Ngạn gật đầu cười nói – “Vừa ngủ vừa cắn ngón tay, chắc hẳn con bé đói bụng rồi nếu lúc nãy mà ngửi thấy mùi bánh bao thịt chắc sẽ chảy nước miếng thôi.”
Cậu dẫn Trịnh Phi Loan đến phòng khách, đặt túi bánh lên khay trà, rồi mới vòng vào quầy tiếp tân, làm thủ tục nhận phòng cho hắn, thuận miệng nói: “Linh Lan rất thích bác, đợi chút nữa tỉnh dậy không thấy chắc chắn sẽ khóc nháo một lúc. Nên tôi định đi nấu cho con bé chén canh trứng kèm trứng gà để dỗ nín… À, còn thêm việc anh đối với con bé có bóng ma nên thấy khi thấy anh chắc con bé sợ nên anh cũng không cần gấp gáp quá, từ từ ở chung con bé sẽ thấy đỡ sợ hơn.”
“Anh sẽ cẩn trọng hơn.”
Trịnh Phi Loan vội vàng đồng ý.
Hà Ngạn “lạch cạch” gõ bàn phím, từ phía sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên: “Anh vẫn ở phòng 207 trước đây, được chứ?”
“Được, đương nhiên được.”
Phòng nào cũng được, căn nhà kho hay giường gỗ đơn đều được.
Hà Ngạn ghi thông tin của phòng 207, vừa ghi vừa nhớ lại: “Thật trùng hợp, khi bác đến đây, tôi khi không biết ông ấy là ba của anh mà cũng đưa số phòng 207, căn phòng này sắp thành nhà của gia đình anh rồi. Mà ngày trả phòng…cái này điền sao nhỉ?”
Cậu ngẩng đầu hỏi Trịnh Phi Loan: “Anh sẽ ở lại đây nửa năm, đúng không?”
Nửa năm?
Trịnh Phi Loan ngẩn người.
Hắn cứ nghĩ rằng lần này sẽ giống như trước, mỗi ngày sẽ được cho thêm một ngày.
Hà Ngạn thấy Trịnh Phi Loan đờ đẫn không nhịn được mà mỉm cười: “Chúng ta không còn cần phải cam kết nữa, chỉ cần anh biểu hiện bản thân có thể tự chủ thì không cần phải cấp phép từng ngày nữa. Tôi cảm thấy hiện tại…”
Cậu chọt vào cánh tay trái của Trịnh Phi Loan chẹp miệng: “Công sức của anh cũng cần được công nhận.”
Trong lòng Trịnh Phi Loan cảm thấy rất ấm áp, theo bản năng nắm lại cổ tay của mình.
Da thịt bị thương còn chưa lành, không động vào sẽ rất ngứa, còn động vào sẽ rất đau, mỗi ngày đều như có gai nhọn châm chích, mỗi giây phút trôi qua đều rất khó chịu. Thế nhưng đổi lại giây phút bây giờ thì tất cả đều thật đáng giá.
Chiếc chìa khóa sáng bóng vẫn là hình dáng quả táo xanh quen thuộc, nó nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
“Hà Ngạn.”
Trịnh Phi Loan nắm chặt bàn tay lại, siết chiếc chìa khóa đến đau: “Buổi tối hôm ấy…Anh xin lỗi.”
Hà Ngạn nhìn chăm chú vào hắn, không gật đầu đồng ý hay lắc đầu phủ định lời cảm ơn ấy.
“…Liệu em có thể tha thứ cho anh chứ?” – Trịnh Phi Loan hỏi.
Hà Ngạn lúc này mới duỗi một ngón tay: “Chỉ có thể tha thứ một lần, còn nữa…” – Ngón tay cậu cụp xuống – “Anh vẫn trong kỳ kiểm tra ấy nhé.”
Trịnh Phi Loan cười.
Đồng ý cho hắn ở lại Lạc Đàm, đây chính là một sự tha thứ đến độ long trời lở đất. Chính hắn không dám nghĩ được tha thứ một lần nữa, thậm chí một phần mười cũng so ra sự tha thứ của Hà Ngạn vẫn nhiều hơn sự kỳ vọng của hắn.
“Không sao.” – Trịnh Phi Loan nói – “Anh nguyện ý cả đời đều trong kỳ kiểm tra của em.”
“…”
Hai bên tai của Hà Ngạn nóng lên, ngón tay cậu rụt trở về, vội vã sắp xếp lại quầy tiếp tân, sau đó vòng ra ngoài: “Anh đứng đây chờ một chút, tôi.. tôi đi dọn dẹp lại căn phòng một chút. Bác mới vừa về, tôi dự định đưa ông ấy ra sân bay rồi mới quay về quét dọn…”
“Không cần đâu.” – Trịnh Phi Loan ngăn cản cậu.
“Hả?”
Hai người đối mặt nhìn nhau, Trịnh Phi Loan nhìn đôi mắt đen sâu hun hút như bầu trời đêm mà lòng sinh ra cảm xúc khó tả. Hắn cúi đầu, chậm rãi chạm vào trán Hà Ngạn, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể không?”
Có thể…đương nhiên là có thể.
Chỉ hôn lên trán một cái, không tính là hành động có gì quá phận. Nhưng mà muốn cậu nói ra mấy chữ “có thể” thì không có dễ như vậy.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhanh trí nghĩ ra một biện pháp, cậu nhón chân lên, đem trán của mình chạm vào môi của Trịnh Phi Loan. Sau đó, cậu rụt cổ, xoay người định chạy trốn ra ngoài.
Kết quả cậu bị vặn vai xoay lại.
Trịnh Phi Loan dùng đôi bàn tay ấm áp nâng gáy của cậu, cúi đầu hôn cậu. Rõ ràng trong lòng tình yêu đang khuấy điên đảo, lại phải cực lực áp chế cảm xúc. Chỉ đặt xuống trán một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, hắn vẫn không vừa lòng mà vẫn như có như không cọ nhẹ nhàng trán của cậu.
Hai người trán dựa trán, tầm mắt song song rất gần với nhau, thật sự có chút thân mật thắm thiết.
“Muốn trừ điểm của anh.” – Hà Ngạn nói.
“Ừm.”
“Anh không sợ sao?”
“Anh đương nhiên sợ, nhưng kiểu người kinh doanh như anh…” – Trịnh Phi Loan cười nhẹ nhàng – “Rất nhanh có thể kiếm thêm rất nhiều điểm cộng.”
–
Trình Tu rời giường sớm, ngáp dài tận mười mấy giây vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Cậu vung chân, một đạp đá văng Đới Tiêu xuống giường —— hai tuần trước, chiếc giường gỗ mà trước đây Đới Tiêu đóng tay cho cậu đã bị gãy sập. Trình Tu đi trước một bước nên cậu đã đem mấy ván gỗ dư ở trong kho bán hết cho xưởng gỗ ở phía trấn trên. Cứ nghĩ như vậy là có thể thuận lợi có một chiếc giường mới, ai ngờ đâu Đới Tiêu vòng vo nửa ngày trời rồi lại cắn răng bấm bụng mua về một chiếc giường đôi.
“Anh đây là có ý gì?!!!” – Trình Tu quát mắng.
“Cậu có giường mới, tôi không có, như vậy rất không bằng. Nếu tôi mua hai chiếc giường đơn mới là công bằng nhưng chi phí lại quá cao. Thay vào đó, tôi mua một chiếc giường đôi, vẹn đôi bên.” – Đới Tiêu trả lời hùng hồn.
Trình Tu bức bối, giận dỗi suốt một tuần lễ. Còn quyết định bản thân sẽ bỏ tiền để mua một chiếc giường đơn mới, nhưng căn phòng bây giờ làm gì còn chỗ để cho cậu nhét giường đơn nữa đâu?
Để trút cơn thịnh nộ đó, Trình Tu quyết định mỗi ngày trước khi rời giường sẽ đạp Đới Tiêu cho hả giận.
Cậu rời giường vào phòng vệ sinh, lấy bàn chải và kem đánh răng, theo thói quen vừa cầm bàn chải đánh răng vừa đi dạo một vòng sân để hít thở không khí trong lành.
Trình Tu đi dạo đến phía phòng khách, vô tình lướt nhìn vào trong phòng khách đột nhiên bước chân khựng lại, đôi mắt trợn tròn. Toàn thân như hóa đá, kem đánh răng cũng chảy bên khóe miệng.
Năm giây sau, cậu tức tốc vọt về phòng ngủ, súc miệng lau mặt bằng tốc độ sét đánh, rồi phóng tới giường vỗ phạch phạch vào chăn muốn gọi Đới Tiêu tỉnh dậy.
“Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Phi Loan