Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Thành phố Uyên Giang khí hậu thoáng mát, tháng 11 đã bắt xuất hiện vài bông hoa tuyết nhỏ, đến tháng 12 liền đổ tuyết lớn. Tới gần ngày lễ giáng sinh, những cơn gió đông mang theo sự lạnh lẽo, buốt giá nhưng càng làm nổi bật lên không khí lễ hội tràn đầy ấm áp.
Bán kính 10 dặm quanh trung tâm thành phố đều nhập đủ mọi loại màu sắc đèn neon, các đại sảnh của các khu trung tâm mua sắm thương mại đều trưng bày những cây thông giáng sinh khổng lồ, đầu cành treo quả châu, hộp quà, ruy băng sặc sỡ cùng những đôi tất dài. Không gian trưng bày đằng sau lớp kính đã được đổi sang các kiểu áo gió, giày bò mới, nhờ hiệu ứng thiết kế ánh sáng chiếu tới mà sản phẩm càng thêm tinh tế, trên thẻ giá của chúng, những con số đều đang vênh vang đắc ý với giá trị của nó.
Rạp chiếu phim cũng lên sóng bộ phim mới nhất 《Nam Bôn》*, danh tiếng vô cùng tốt, vé đến bán cháy sạch. Trong không khí, những hạt bụi nhỏ cũng như nhiễm phải hương thơm từ bắp rang mật ong, bơ kem. Các cô gái Omega váy nỉ dày ngắn cầm trong tay vé xem phim. Các tấm áp phích cùng cả với standee minh tinh, các cô gái đều phải chụp qua một lượt.
*Nam Bôn《南奔》: Theo nghĩa hán việt từng chữ thì có nghĩa là chạy trốn về phương nam nhé. Nhưng Hành Lá tìm kiếm trên baidu thì lại có kết quả là tên của một tỉnh ở Thái Lan – tên Nam Bôn, nằm cách Bangkok 665 km về phía bắc. Không rõ ý tác giả là ý nào nên Hành để hán việt nha.
Những điều vui vẻ náo nhiệt thế này đều được người ta lưu giữ qua máy ảnh, phim chụp, phối hợp cùng lời văn vẻ, chế tác thành một chương trình giải trí, tất cả mọi thứ đều phát ra từ máy truyền tin trong một căn phòng phía tây vùng ngoại ô quạnh quẽ.
Trong căn phòng thuê, chiếc tivi 30 inch được đặt trên bàn ăn, mặt bàn cũng không có bày biện đồ trang trí gì, chỉ có một chén cơm trắng, một chén trứng hấp, còn có lác đác một vài bình thuốc nhỏ.
Hà Ngạn đứng bên trong phòng bếp, từng muỗng từng muỗng múc từ trong nồi ra một tô canh thịt.
Phòng khách truyền đến tiếng nói phấn khích của của người dẫn chương trình:“Như mọi người đã biết, trước khi quay《Nam Bôn》, không biết kỳ tích nào đã giúp Tạ Nghiễn thuận buồm xuôi gió, năm năm qua đều phát triển không ngừng. Từ một thiếu niên u buồn phấn đấu chuyển mình cực kì thành công. Và mấy ngày trước ngay tại buổi lễ công chiếu 《Nam Bôn》Tạ Nghiễn đã chấp nhận lời cầu hôn từ người bạn trai của mình. Xác thực từ nhiều lời đồn, thì vị bạn trại Alpha thần bí này không ai khác chính là anh chàng bảo tiêu theo Tạ Nghiễn đã hơn bốn năm…”
Hà ngạn cứ vậy yên tĩnh gác muôi, đậy lại nắp nồi canh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang máy hút khói vẫn còn đang hoạt động, tay chống lấy quầy bếp, cố gắng nhón chân lên, để tránh không cho bụng va vào mặt bàn lạnh lẽo, tắt đi cái máy.
Người dẫn chương trình vẫn còn đang bàn luận, âm thanh của người đó vang khắp trong phòng khách:“Thông qua quản lý của Tạ Nghiễn, chúng ta đều thấy được lịch quay phim công tác năm tới của y đều được từ chối. Không thấy nói rõ, y phải chăng đang chuẩn bị tới kỳ động tình liền thêm một bảo bối đáng yêu nha? Ai cũng truyền tai, y và bạn trai của y có độ khớp cao đến đáng sợ, tận 89%, xem như là được ông trời se duyên, vì thế không khéo là có một tiểu Tạ Nghiễn ra đời nhé!”
Hà Ngạn chỉ nhàn nhạt cười, đem tô canh bưng ra bàn, đặt xuống kế bên chén trứng hấp, cởi bỏ tạp dề, đỡ lưng ghế, cẩn thận ngồi xuống.
Mang thai đã được chín tháng, bụng của cậu bây giờ nhô lên rất cao, thể trọng cũng tăng lên, điều này càng đè nặng lên vấn đề thể chất của cậu. Bởi vì thiếu hụt sự chăm sóc, dòng máu lưu thông trì trệ, khiến hai chân phù thũng, đi lại không tiện cho lắm.
Ngoài ra, độ mất cân bằng tín tức tố của cậu càng nghiêm trọng đến không nỡ nhìn.
Không có Alpha bên cạnh, hài tử chín tháng không được động viên, càng lớn thai nhi càng không ổn định, mỗi ngày đều là náo loạn, khiến bụng cậu đau quặn, gần như muốn sinh non. Hà Ngạn đã đến một phòng khám ở ngoại ô này để phối rất nhiều tín tức tố dược liệu để thay thế, hiệu quả vẫn có nhưng cũng không rõ ràng, ngược lại tác dụng phụ khiến đầu cậu choáng váng không còn chút sức lực nào, có khi cử động một chút liền khó chịu phải nghỉ ngơi cả ngày.
Bất luận thế nào, thời gian mang thai chỉ còn có một tháng cuối, nhẫn nhịn một chút là được.
Hà Ngạn chỉ cần tưởng tượng bảo bối sau khi sinh ra có bao nhiêu đáng yêu, là mọi khó chịu trong người cũng tiêu tán đi một ít. Cậu lấy một chai bột dinh dưỡng cho thời kì mang thai, mở nắp chai, đổ vào đồ ăn.
Chương trình giải trí vẫn đang tiếp tục, đã chiếu đến đoạn họp báo, đèn flash nhấp nháy liên tục, nam thần Omega Tạ Nghiễn đứng trước màn ảnh cùng vị hôn phu của mình đón tiếp buổ họp báo về chuyện tình cảm. Khắp nơi đều là lời chúc phúc, mặt mày y cong cong, cười đến tràn đầy vui vẻ hạnh phúc, màu da trắng nõn lộ ra những vệt hồng, quả nhiên là không tài nào miêu tả được bằng lời nói.
Cùng với nhiều câu hỏi, vấn đề tương tự như “Khi nào cử hành lễ cưới?”, “Dự định sẽ mời những ai?”. “Có phải vì muốn sinh con mà từ chối nhận dự án?”, tất cả đều là vấn đề tốt đẹp thì đột nhiên có một âm thanh không đúng lúc:“Xin chào Tạ Nghiễn. Nghe đồn mấy năm trước, cậu cùng giám đốc tập đoàn Cửu Thịnh – Trịnh Phi Loan đã có một đoạn tình qua lại, sau này cậu nhận được lời cầu hôn, Trịnh tiên sinh có hay không thật lòng chúc phúc cậu?”
Trịnh Phi Loan – danh tự này vừa mới được nêu ra, sắc mặt Tạ Nghiễn liền không ổn. Vấn đề kia vừa được hỏi xong, bầu không khí toàn họp báo trong nhạy mặt như hạ xuống âm độ.
Hà Ngạn không giữ chặt thìa cơm, mà ‘keng’ một tiếng rơi vào trong chén, nước canh súp cũng vì vậy mà bắn tung toé khắp tay áo.
Cậu nhìn chằm chằm ống tay áo của mình, cười khổ tự hỏi: Hà Ngạn, mày sợ cái gì đây? Mày đến cùng có cái gì để hoảng loạn? Tạ Nghiễn cùng Trịnh Phi Loan quan hệ với nhau, đâu phải chuyện gì bí mật, nhưng vì sao vừa nghe đến danh tự kia đến cái thìa cũng không cầm được?
Khẽ có vài giọt nước ấm rơi xuống mu bàn, nhiệt độ nó nóng hổi.
Hà Ngạn giơ tay lên, chậm rãi dùng môi mút đi.
Sự tĩnh lặng trong vài giây ngắn ngủi liền qua đi, Tạ Nghiễn liền thể hiện sự chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày, điều chỉnh tốt trạng thái, đổi một nụ cười có chút bất đắc dĩ, giải thích: “Liên quan đến Trịnh tiên sinh, tôi trong trong mấy ngày qua đính chính rất nhiều lần. Tôi và Trịnh tiên sinh chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường. Khi tôi còn là người mới vào nghề, Trịnh tiên sinh xuất phát từ sự coi trọng tài năng, đã cho tôi rất nhiều trợ giúp nhưng trên phương diện tình cảm cá nhân, tôi và Trịnh tiên sinh…”
Vị hôn phu bên cạnh đột nhiên đoạt lấy micro, lạnh lùng nói: “Không chúc mừng, cũng không cần anh ta chúc mừng, kết thúc vấn đề này.”
Bạn trai chính quy vô duyên vô cớ, nói một đoạn tràn ngập địch ý như vậy, lại càng thêm xác nhận Tạ Nghiễn cùng Trịnh Phi Loan là có quan hệ mờ ám gì đó. Các phóng viên nhà báo còn muốn truy hỏi thêm, nhưng vướng bận một Alpha đang cực kì bài xích, biểu hiện đầy chiếm hữu, cũng không ai dám mở miệng, tình cảnh lúng túng này liền đẩy lên đầy sang người đổi chủ đề khác, mãi cho đến khi có một nhà báo hỏi được một vấn đề tiêu điểm đầy dí dỏm, bầu không mới một lần nữa hoạt náo trở lại.
Hà Ngạn không có tâm tình xem tiếp.
Cậu tắt TV, một người trong căn phòng nhỏ hẹp, xử lý xong xuôi cơm nước, liền phải thu dọn chén bát, rửa chén. Bởi vì ban nãy làm bẩn ống tay áo cũng phải cởi ra để giặt giũ, sau đó cậu cuốn thảm bọc quanh người liền rúc mình trên ghế sô pha.
Trong nhà không còn ai ngoài hắn và bảo bối, không khí tĩnh lặng như phần mộ. Trên đầu chỉ có một bóng đèn dây tóc, ánh sáng đơn điệu, làm nội thất trong nhà như bọc lên một gam màu lạnh lẽo, cũng tạo ra những bóng đen tối trải khắp căn phòng. Sau khi mang thai cậu sợ bị nhiễm cảm, mà không khí ấm áp lại không đủ, khiến cậu khom lưng lại, đem thảm kéo qua vai, bóc kín người.
Hà ngạn chuyển tới gian phòng này đã hơn