Edit: Hành Lá
Tối hôm đó, lần đầu được ngủ bên cạnh Hà Ngạn.
Đặc cách này được Linh Lan tặng cho anh, bé con níu giữ lại Trịnh Phi Loan.
Ban nãy khi bàn xong kế sách xong xuôi, anh đưa Hà Ngạn và bé cưng về phòng ngủ, đôi bên chúc ngủ ngon nhưng không ngờ khi anh chưa kịp rời đi thì ống tay áo bị một lực nhỏ bé níu lại. Bé con đôi mắt ngân ngấn nước mắt, liếc nhìn về phía cửa ngoài khách sạn đang truyền ra những âm thanh bàn tán.
Chỉ cần nháy mắt, Trịnh phi Loan cũng đã hiểu được nỗi lòng của con gái.
Bé đang sợ hãi, muốn được cha bảo vệ mình —— còn đặc biệt hơn cả sự yêu thích, cha so với ai cũng luôn đáng tin cậy hơn.
Hà Ngạn nhìn hành động của bé cũng ngầm hiểu, ôm Linh Lan nhường một bước, mỉm cười nói: “Anh vào đi.”
Cơ hội được ngủ cùng giường đáng giá ngàn vàng, không dễ có được khiến Trịnh Phi Loan nôn nao đến tận hơn nửa đêm mới ngủ.
Việc loại bỏ những bài viết thất thiệt không hề khó, điểm khó ở đây chính là nhân tâm lan truyền lời đồn đãi. Nếu bọn cậu muốn công khai chứng cứ nhất định phải ngắn gọn, đầy đủ, không thể thiếu sự uy quyền, tốt nhất là một đòn chí mạng thì mới có thể trong thời gian ngắn nhất chặn được cơn sóng dư luận. Để đảm bảo không có sơ nào xảy ra, Trịnh Phi Loan rào trước đón sau hơn chục cuộc điện thoại, từ anh trai đến bè bạn, từ luật sư đến giới truyền thông. Cung cấp các thông tin cần thiết, ủy thác những điều quan trọng, bố trí mọi thứ thỏa đáng rồi mời về giường nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Hà Ngạn đã ôm Linh Lan ngủ say, hàng lông mày vì ưu phiền mà khi ngủ cũng nhíu lại.
Trịnh Phi Loan cảm thấy thật thất bại, anh cúi đầu hôn lên má Hà Ngạn một cái.
Xin lỗi, anh đã không thể bảo vệ em thật tốt.
Anh hứa em sẽ chỉ chịu oan ức đêm nay nữa thôi. Ngày mai, tất cả mọi người sẽ đều biết đến, ai mới là người chân chính đáng bị phỉ nhổ từ miệng lưỡi thiên hạ.
–
Sáng sớm hôm sau, tại khách sạn Vạn Lãng, trợ lý Tạ Nghiễn ôm một cái hộp lớn đi dọc theo hành lang, dừng tại cửa phòng 735, quẹt thẻ từ. Trợ này có vóc người gầy gò, tóc ngắn, áo trong nền đen, mặt đeo gọng kính, trên cổ còn đeo theo máy quay phim chụp hình. Đây chính là beta vào bữa trước đã trả phòng với Hà Ngạn.
Giai điệu violin du dương nhẹ nhàng phát khắp căn phòng.
Trên khay trà là một quyển tập kịch bản, đồ vật ngổn ngang còn có một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh.
“Lữ Nhất Sâm, có thêm sữa vào cà phê không?”
Tạ Nghiễn khoác áo tắm, mặt đắp mặt nạ, đứng đối diện với gương nghiêm túc tân trang nhan sắc.
“Có, có, rất đậm sữa!” – Lữ Nhất Sâm vội vội vàng vàng dọn ra một khoảng trống để đặt hộp giấy, bên trong là bánh ngọt phủ mật ong, bánh tart trứng còn có cà phê đậm sữa. Cậu ta không khỏi lo lắng, có chút bận tâm hỏi: “Anh Nghiễn, ăn nhiều như vậy sẽ không sao chứ?”
Tạ Nghiễn không để ý lắm: “Thắng cược lớn như vậy, đáng giá để ăn mừng một chút. Ăn xong rồi ra trường quay.”
“Cái này…Kỳ thực hôm nay anh có thể không cần phải đến.” – Lữ Nhất Sâm nói – “Hạng đạo diễn nói hôm qua anh ắt hẳn đã phải chịu đả kích không nhỏ, hôm nay lại có cảnh quay ngọt ngào tình tứ, sợ không thích hợp lắm. Cho nên Hạng đạo diễn có ý định cho anh nghỉ ngơi một ngày để điều chỉnh lại tâm trạng…”
“Như vậy sao được chứ? Tôi nhất định phải đến!”
Tạ Nghiễn tối mặt lại, vứt mặt nạ vào thùng rác: “ ‘Hôm qua tổn thương tình cảm dẫn đến ly hôn, hôm nay trạng thái luôn tươi cười đến trường quay’ đây chính là hình tượng chuyên nghiệp trong công việc… Chưa kể ngày hôm nay có biết bao nhiêu phóng viên chờ ‘tiếng nói’ của tôi, tiêu đề phỏng vấn bản thân cũng đã nghĩ xong rồi làm sao có thể không bước chân ra ngoài?”
“Được rồi, vậy tôi đi báo với chị Triệu.”
“Chờ chút.” – Tạ Nghiễn gọi Lữ Nhất Sâm quay lại – “Có phải chị Triệu đang tức giận lắm đúng không?”
Triệu Như là công ty số một số hai trong ngành giải trí, công ty chủ quản lý của Tạ Nghiễn đã được hơn bốn năm.
Lữ Nhất Sâm trả lời: “Trong một buổi tối, chị Triệu nhận 180 cuộc điện thoại, gọi tới tấp, một phút đều không ngủ được,… Anh cũng biết chị Triệu quy củ thế nào, chúng ta gạt chị ấy làm cớ sự nguy hiểm như vầy, chắc chắn nửa tháng cũng không hả giận.”
“Không cần thiệt giận hay không giận, tôi cũng không mấy lần thấy chị ta không giận. Thời gian sẽ chứng minh, tôi đã hành động đúng.”
Tạ Nghiễn không cảm thấy được hành động bản thân đang làm có gì mà “mạo hiểm”, cầm lấy bánh tart cắn một cái, cười nhạo: “Chị ta là kiểu người bảo thủ, chậm tiến, ngay cả một vai diễn mà tôi mong muốn cũng không giành lấy được. Còn biết đến cái gì gọi là thế cờ nguy hiểm chứ? Chính tôi không tự mình đánh liều, sớm muốn cũng khiến chị ta bị tổn thất thôi. Cậu tự đi mà nhìn tin tức trên mạng kìa, có ai nghi ngờ tin tức thất thiệt này không? Có người nào dám nói giúp cho tên họ Hà kia câu nào à? Hoàn toàn không có.”
Hắn ta ngồi thư thái xuống ghế, từng thìa kem sữa đưa vào miệng: “Mỗi nước cờ của tôi đều tốt, người bị lừa gạt oan ức không hề có năng lực điều tra, còn người có năng lực điều tra chắc hẳn đang tức giận đến bốc khói. Ngày hôm nay còn muốn quay về Uyên Giang, bọn họ tính trở mình bằng cách nào được chứ? À, phải rồi…”
Tạ Nghiễn ngẩng đầu nhìn Lữ Nhất Sâm: “Nguồn video lấy được từ bên kia có xóa sạch sẽ chưa đấy? Ngoại chữ bản gốc sẽ ở chỗ tôi, mọi bản đều không được giữ lại.”
“Xóa, xóa sạch sẽ rồi.” – Lữ Nhất Sâm gật đầu liên tục.
“Đưa tôi xem.”
Tạ Nghiễn đưa tay ra, Lữ Nhất Sâm đặt chiếc máy quay phim chụp hình đang đeo trên cổ xuống.
Tạ Nghiễn kiểm tra từng tấm hình chụp, vừa nhìn vừa nói: “Tôi vẫn không hoàn toàn yên tâm, nghe nói thời buổi bây giờ có loại kỹ thuật có thể phục chế lại như ban đầu…”
“Không, sẽ không có đâu!” – Lữ Nhất Sâm vội vàng tuyên thệ – “Tấm thẻ nhớ này… bên trong cũng chẳng có thứ gì chỉ có vài bức ảnh của tôi chụp chung với người cha quá cố của mình. Đây là báu vật của tôi, tôi nhất định sẽ không giao cho người khác!”
Tạ Nghiễn im lặng, không nói một lời.
Hắn ta chần chừ rốt cuộc vẫn rút khe thẻ nhớ, đem tấm thẻ nhớ cũ kĩ vuốt tới lui trên bề mặt, sau đó hắn cầm thẻ vào nhà vệ sinh.
“Anh Nghiễn, anh Nghiễn…”
Lữ Nhất Sâm dự đoán được hành động của Tạ Nghiễn nhưng cậu ta không kịp ngăn cản, chỉ có thể bám vào gấu quần của mình, nuốt lửa giận vào bụng.
Quả nhiên, nhà vệ sinh truyền đến âm thanh xả nước từ bồn cầu.
Khi Tạ Nghiễn quay trở lại, trên tay đã rỗng tuếch. Hắn thấy đôi mắt Lữ Nhất Sâm trở nên đỏ hồng, khẽ cười nói: “Cái này cũng là bất đắc dĩ thôi, hiện vật thì nên tiêu hủy sẽ yên tâm hơn. Nhất Sâm à, lấy đại cục quan trọng hơn, cậu hiểu ý tôi mà đúng không?”
Nói xong, hắn ta vỗ vai Lữ Nhất Sâm, sau đó ngồi xuống lại ghế sofa, tiếp tục thưởng thức ly cà phê nóng ấm.
–
Buổi quay 《Linh hồn trong gương》 ngày hôm nay thẳng đến trưa đều thuận lợi.
Tạ Nghiễn thu được quà tặng an ủi, chất đầy được cả một xe, đôi mắt hắn ngân ngấn lệ, nghiêng mình cảm ơn, nói với các fan hâm mộ rằng sau này hắn sẽ càng kiên cường sống tốt hơn. Còn tận dụng tốt cơ hội mà có được một buổi phỏng vấn độc quyền, đối mặt với ống kính, biểu hiện của hắn thật sự khiến người thương người tiếc. Chắc chắn sau khi công bố buổi phỏng vấn này thì hắn càng có thêm một làn sóng người qua đường thêm phẫn nộ vì chuyện này.
Ấy vậy vừa qua buổi trưa, tình thế liền có biến hóa.
Đang quay diễn đột nhiên bị Triệu Như kéo rời khỏi trường quay, trực tiếp nhét vào xe có bảo vệ hộ tống. Chiếc xe khởi động, tăng tốc rời khỏi Lạc Đàm, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì, đầu óc mơ hồ hỏi: “Đi đâu vậy, buổi chiều hôm nay không quay nữa sao?”
“Không quay nữa, cậu chắc chắn sẽ bị micro của phóng viên xiên chết trên tường đấy.” – Lời nói của Triệu Như nhanh như tên bắn, biểu cảm nghiêm nghị, từ trong túi áo lấy điện thoại ném qua cho hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Tự mình xem đi, tự cho bản thân thông minh, giờ thì xem họa bản thân gây đi!”
“Tạ Nghiễn ngờ vực cầm điện thoại di động, lướt màn hình —— ở phía trên là phần tiêu đề là lời thanh minh đến từ phía luật sư.
Chưa xem qua nội dung bài viết, chỉ cần nhìn tên của vị luật sư này, tâm của Tạ Nghiễn đã nguội lạnh hơn nửa.
Đại Hằng.
Đây là một viên chức luật sư có thâm niên, phục vụ dưới danh hiệu tập đoàn Cửu Thịnh, đây cũng là người xử lý những vấn đề cá nhân của Trịnh Phi Loan khuất đằng sau ánh sáng. Tạ Nghiến có ấn tượng sâu sắc với người này là bởi vì chính hắn cũng đã từng được trải nghiệm qua “phục vụ” của Đại Hằng. Vào năm hắn và Trịnh Phi Loan còn giao du quen nhau, hắn đã từng tranh cãi với một diễn viên bạo hồng* thời điểm đó. Về căn bản hai bên đều có lỗi sai mà dưới sự bảo hộ của Đại Hằng, hắn thắng tiện hoàn toàn. Sau khi vị diễn viên kia thua kiện đến nay đều không thể ngóc đầu lên nổi.
*Bạo hồng: một từ chuyên dùng trong văn phong minh tinh, ý chỉ người này nổi danh một cách nhanh chóng.
Hai chữ “Đại Hằng”, khiến Tạ Nghiễn phải nơm nớp lo sợ.
Phần thanh minh này chỉ có một trang, từ ngữ ngắn gọn, nói rằng gần đây quý ngài Hà Ngạn đang bị cuốn vào phong ba của giới minh tinh quá trớn chính là bạn đời của Trịnh Phi Loan. Hai người tình cảm vốn đang hòa thuận êm đẹp, còn sinh được một tiểu thư xinh xắn, dốc lòng muốn cho con gái trải nghiệm một cuộc sống trọn vẹn nên năm ngoái gia đình nhỏ có chuyển đến Lạc Đàm định cư. Hôm qua lại gặp chửi bới,