Edit: Hành Lá
Đi ngủ qua đêm ở khách sạn hay quay về nhà chính, đây chính là một câu hỏi khó.
Khách sạn nơi đây vắng ngắt, lạnh lẽo nghĩ đến việc ở lại cũng không có thoải mái. Mà nhà chính cũng không phải là hiu quạnh nhưng mà độ nguy hiểm cao, lỡ như quay về cha hỏi khi nào ba mới quay trở về thì không nói là chính là chết mà nói dối cũng chính là chết, nói thật thì chính là chết một kiểu khác.
Trịnh Phi Loan nghĩ mình còn yêu cuộc đời này lắm, còn trân quý sinh mệnh của mình mà cuối cùng quyết định tìm một khách sạn hoặc nhà trọ. Sau đó anh trằn trọc mất ngủ suốt đêm.
Từ xưa đến nay anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nhớ Hà Ngạn nhiều như vậy.
Không có Hà Ngạn ngủ bên cạnh, không ấm cũng không hương. Anh lại nhớ về tối hôm qua, Hà Ngạn đầu tóc ngắn gọn ngồi ở trên giường mặc quần áo cho Linh Lan, vừa chăm con vừa trò chuyện cùng với anh. Vẻ mặt ôn nhu, ánh đèn ánh lên màu vàng dịu nhẹ như ảo ảnh, vậy mà qua tới đêm hôm nay sờ cũng không sờ được mà nhìn cũng nhìn không thấy, đây là muốn dạy anh cách để sinh tồn thích ứng sự khắc nghiệt sao?
Yến Ninh không cho anh được thường xuyên đến trang viên phía tây, Trịnh Phi Loan làm sao nhịn được, hằng ngày đều ghé qua một chuyến, uống một chén trà trái cây do Hà Ngạn pha hoặc ăn bánh ngọt do Hà Ngạn làm. Nhiều lúc, anh cũng chở Hà Ngạn cùng nhau lái xe tản bộ dạo mát quanh một vòng công viên, còn dắt theo Bahrton, cùng nhau chơi ném dĩa.
“Gần đây anh cũng rảnh rỗi à, tôi thấy anh đều đến đây mỗi ngày?” Hà Ngạn hỏi.
“Ừm, anh cũng rảnh rỗi, anh mấy ngày nữa mới quay về Cửu Thịnh, nhân dịp vẫn còn chút ngày nghỉ cuối cùng nên tận lực tận tâm bồi đắp với em.” – Trịnh Phi Loan nói tiếp – “Nếu như sau khi quay lại, thật sự không rảnh rỗi đi chăng nữa thì mỗi ngày cũng sẽ đến cùng em ăn bữa tối.”
Lúc quay về, trùng hợp gặp Yến Ninh.
Trịnh Phi Loan còn tưởng rằng sẽ bị rầy la vài câu nhưng ai ngờ Yến Ninh lại không nói gì cả, chỉ cho anh một nụ cười đầy ẩn ý.
–
Trịnh Phi Loan trở về Cửu Thịnh là một chuyện trọng đại, sự kiện giống như là bứt dây động rừng, ai cũng không biết Trịnh Phi Loan quay về với chức vị gì, quyền lực qua tay anh trai cũng đã bị vơi đi ít nhiều, dù quay về đồng chức đồng vị thì cũng phải có chính có phụ. Trước ngày họp hội đồng quản trị, Trịnh Hoằng Minh có gọi cả hai anh em quay về nhà chính để bàn bạc.
Nhóm alpha nói chuyện với nhau cũng hơn hai tiếng, rốt cuộc thống nhất được một nhận thức chung, quyết định lần đầu tiên Cửu Thịnh sẽ có song song hai tổng giám đốc —— phân chia rõ ràng chức trách, mỗi bên sẽ quản lý riêng biệt, cùng nhau cân bằng điều tiết.
Hai anh em đều không hề có gì phản bác.
Tính tình Trịnh Phi Dịch vốn khoan dung, làm việc ổn thỏa, dã tâm luôn kém hơn so với em trai của mình, trước việc tranh đoạt quyền lợi luôn bị sự thiên vị của cha chèn ép. Một năm qua, một mình anh chống đỡ thật sự có chút quá sức, cũng xem như có dịp được nhìn rõ hạn mức tối đa của bản thân. Đồng thời anh cũng hiểu được gánh nặng nhiều bao nhiêu nên cũng muốn san sẻ bớt phần gánh nặng này với em trai mình, có thể nói đây chính là trong hạn hán gặp cơn mưa rào.
Còn đối với Trịnh Phi Loan mà nói thì an bày như thế này thật sự rất thích hợp.
Quan niệm của anh cũng đã được thay đổi từ lâu rồi, so với việc toàn quyền quyết định, nắm chắc mọi thứ trong tay thì bây giờ anh càng quan tâm về vấn đề thời gian cá nhân có đủ để bầu bạn bên cạnh Hà Ngạn và Linh Lan hay không. Nếu vẫn giữ y nguyên tiến độ công tác như trước đây, e sợ rằng một tuần không dư được bao nhiêu tiếng để chạy đến chỗ Hà Ngạn. Bây giờ bận rộn giảm đi một nửa, thật sự quá đúng lúc.
Công việc đã bàn xong, liền đến thời gian cho việc cá nhân.
Yến Ninh đã nhiều ngày không quay về nhà chính, Trịnh Hoằng Minh sốt ruột đến nhịn không nổi nữa, tính khí có chút nóng nảy, cả người lúc nào cũng âm trầm buồn bực. Không có nơi để xả giận, ông liền đem chuyện rùm beng của Tạ Nghiễn răng dạy lại Trịnh Phi Loan, nghiêm cấm anh không được dính dáng vào giới giải trí nữa.
“Con đã là Alpha đã lập gia đình, nhất định sẽ giữ chừng mực.” – Trịnh Phi Loan kính cẩn đồng ý.
“Lập gia đình? Ý con là chỉ Omega kia…”
Trịnh Hoằng Minh muốn trêu chọc nhưng nghĩ đến việc bản thân vẫn có chút không hài lòng Hà Ngạn, mà Hà Ngạn lại được Yến Ninh công nhận thành con dâu, thậm chí còn được chuyển đến trang viên Hoa Sơn phía tây. Mọi chuyện cứ lần lượt như vậy mà ông không thể nhúng tay vào, nhất thời cũng thấy thẹn quá hoá giận, cũng không còn tâm tình nên đứng dậy bỏ lại hai anh em, bản thân mình ra vườn sau nhà câu cá.
Trên bàn có một bình trà còn nóng nhưng Trịnh Phi Loan từ trước đến nay đều không thường xuyên ở cùng anh trai nên cũng không biết phải nói gì, chỉ uống một hai ngụm rồi định rời khỏi.
“Chờ đã.”
Anh quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Trịnh Phi Dịch đứng lên, bỏ tay vào túi, cúi đầu, đi qua đi lại, mày cau lại giống như trong lòng có phiền muộn rất lớn nhưng không biết nói ra như thế nào. Trịnh Phi Loan đợi anh trai lên tiếng chắc cũng qua nửa ngày mới nghe được anh dè dặt hỏi: “Phi Loan này, trước đây lúc em bị hội chứng rối loạn tìm ngẫu phối…em có cảm giác gì?”
“…”
“Em có còn nhớ gì không? Hay sau khi tỉnh táo sẽ không có chút ấn tượng nào, hay vẫn mơ hồ cảm giác được? – Trịnh Phi Dịch hỏi tiếp.
Trịnh Phi Loan nở một nụ cười gượng: “Đừng nói với tôi rằng anh bị hội chứng này nha.”
“Cái này cũng không hẳn.”
“Dù không có quan tâm nhau nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh. Đã là anh em ruột thì cũng không nên đem đau thương của nhau ra đùa giỡn chứ. Vậy thật là bỉ ổi.” – Trịnh Phi Loan bỏ lại câu nói này rồi cũng xoay người rời đi.
–
Kết quả không ngờ rằng cuối tuần này, Trịnh Phi Loan mua chút quà đem qua làm khách. Anh vừa vào đến cửa đã thấy anh trai đang ngồi ở ghế sofa trò chuyện vui vẻ cùng Hà Ngạn.
Trên bàn có một khay trà đen vị chanh, một rổ bánh sừng bò, Hà Ngạn ngồi đối diện với Trịnh Phi Dịch cùng nhau trò chuyện, hai người câu tiếp câu sau, rất hài hòa, giống như là bạn cũ lâu năm gặp lại.
Trịnh Phi Loan mặt mũi đen lại, tay cũng siết chặt túi quà.
“Hà Ngạn.” – Anh cứng đờ ho khan một tiếng.
“Phi Loan?” – Hà Ngạn có chút kinh hỉ, vẫy tay với anh “Đến đây ngồi này. Tôi vừa nấu một bình trà đen, còn nướng chút bánh, còn mới xốp ngon lắm.”
“Như thế… sao trùng hợp thế nhỉ?”
Trịnh phi Loan cố gắng duy trì khí phách ba giây liền suy sụp.
Trịnh Phi Loan nở một gương mặt tươi cười, đặt lễ vật bên ghế sofa, ân cần mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Ngạn. Hàn Ngạn cũng rất lịch sự mà rót cho anh một ly trà, còn thành thục gắp vào một lát chanh vàng.
Trịnh Phi Dịch thấy vậy cũng đứng dậy nói: “Vậy thôi anh cũng phải về trước đây, cảm ơn em đã tiếp đãi.”
“Để em tiễn anh.”
Hà Ngạn tận tình, đầy đủ lễ nghĩa mà tiễn Trịnh Phi Dịch ra đến cửa ngoài, khi quay lại thấy miệng Trịnh Phi Loan gặm miếng chanh dựa vào ghế sofa, mặt mũi ủ dột, không vui.
“Làm sao vậy, mới chốc cao hứng vui vẻ mà đã chuyển biến thành như vậy rồi?”
“Anh chua* lắm rồi.”
*Ăn giấm chua: Là một kiểu nói ví von bên Trung Quốc, ý chỉ sự ghen tuông. Anh Loan than chua là ãnh than “Anh đang ghen lắm òi á”:))))
Trịnh Phi Loan dùng lưỡi liếm liếm lát chanh.
Hà Ngạn kẹp lấy lát chanh bỏ lại vào trong tách trà: “Bụng dạ hẹp hòi.”
“Em nói thật với anh đi, anh trai của anh khi không lại đến tìm em làm gì vậy?” – Trịnh Phi Loan nhịn không được sự tò mò mà mắt đảo đảo muốn nghe được đáp án.
“Đến để trò chuyện.”
Trịnh Phi Loan ứ thèm tin đáp án này: “Anh ấy cũng có quen biết em đâu mà có thể trò chuyện cái gì chứ?”
Hà Ngạn bật cười, ngồi xuống cầm một cái bánh sừng bò, ung dung thong thả nói: “Em và anh ấy là đồng bệnh tương liên nên có thể trò chuyện được nhiều đề tài lắm đấy.”
“Đồng bệnh tương liên?!”
Trước mắt Trịnh Phi Loan lập tức lập lòe biển cảnh báo đỏ, kèm theo âm thanh cao vút: “Em và anh ấy có cái gì mà có thể cùng bệnh cùng thương?”
Hà Ngạn không chịu trả lời, mặc kệ Trịnh Phi Loan có quấy thế nào, cũng đều trả lời khách sáo, lúc thì nói để tôi đi xem Linh Lan thế nào, lúc thì đi chăm sóc Bahrton, khi bị hỏi mãi đến phiền thì Hà Ngạn cũng chỉ để lại một