Trịnh Phi Loan hiểu rồi.
Đây không phải là hỗn loạn hậu phẫu mà chính là ký ức của Hà Ngạn.
Triều cường dâng, mang theo thoảng hương của mưa sa.
Hương hoa linh lan hiếm thấy trở lại, trước đây bị che lấp bởi tuyến thể nhân tạo nay đã thức tỉnh trở lại.
Trong mộng, Hà Ngạn cô đơn, lạc lõng, yếu đuối.
Trịnh Phi Loan ôm thật chặt, thật vững vàng, nhẹ nhàng đỡ cậu về giường.
Sau một đêm, Trịnh Phi Loan luôn ngồi tựa lưng đầu giường làm điểm đỡ cho Hà Ngạn say ngủ. Khởi đầu của omega là sự bất an, tiếp nối là sự đau đớn từ tuyến thể sau gáy. Lông mày nhíu chặt vì hai loại tin tức tố đang đấu đá triệt tiêu lẫn nhau. Hà Ngạn có lúc mồ hôi đổ đầm đìa, có lúc thì sẽ lạnh đến run rẩy.
Ký ức ùa về còn đau đớn hơn cả thời kỳ động dục.
Những ký ức khi bị cưỡng ép, hèn hạ, mọi thứ đều được thực thể hoá qua những tiếng nói mớ nặng nề của Hà Ngạn khiến lòng Trịnh Phi Loan tan nát. Anh nghe thấy Hà Ngạn nói không muốn, nói rằng cậu rất sợ, cậu rất đau. Dù trong mê man, Hà Ngạn vẫn liều mạng lủi vào góc giường, muốn tránh xa anh càng xa càng tốt. Trong tìm thức ấy lại có thể vì cái lạnh giá rét hay là vì một duyên cớ nào đó, Hà Ngạn khuất nhục, không thể không quay lại trở về bên người anh.
Trịnh Phi Loan tột độ lo sợ, anh luôn nắm thật chặt lấy tay của Hà Ngạn, chậm rãi toả ra tín tức tố động viên.
Anh biết Hà Ngạn đang rất cần cái này.
Khoảnh khắc ấy, cơ thể Hà Ngạn thoáng thả lỏng, lông mày giãn ra, không gồng cứng đôi vai gầy gò nữa, giống như một đứa trẻ ngâm mình vào lòng Trịnh Phi Loan, đặt má lên vạt áo của anh mà say ngủ trong mùi vị của anh.
Ai cũng biết tín tức tố Alpha chính là liều thuốc giảm đau cực kì hiệu nghiệm đối với omega. Mà lại “thuốc thần kì” này đâu phải muốn khống chế là có thể? Đối với trường hợp đặc biệt của Hà Ngạn, loại tín tức tố động viên này tản ít thì không có hiệu quả, tản nhiều hơn sẽ kích thích tuyến thể gốc sinh ra phản ứng đau đớn. Dựa theo lời giải thích bác sĩ, nếu Trịnh Phi Loan chăm sóc tốt thì chỉ cần ba ngày đã có thể hoàn toàn khỏi bệnh, mà chăm sóc không tốt thì kéo dài thêm vài ngày nào thì lưu lại thêm nhiều di chứng bất ổn định bấy nhiêu.
Mỗi một giây phút, Trịnh Phi Loan cũng không dám sơ sẩy.
Anh chăm chú quan sát từng hành động của Hà Ngạn. Chỉ cần gương mặt nhỏ có chút thay đổi, đổ mồ hôi hay buồn nôn, thì sẽ giảm ngay lượng tín tức tố động viên. Mà Hà Ngạn đang ngủ mơ màng động tay động chân muốn cào tuyến thể thì anh lập tức ngăn lại, thu lại luồng tín tức tố.
Thời gian này, hộ lý hay y tá không thể tiến vào phòng bệnh cách ly. Trịnh Phi Loan đương nhiên thành hộ lý duy nhất. Anh đút nước, anh đút dịch dinh dưỡng, nếu cậu đổ mồ hôi nhiều thì anh sẽ giặt khăn lông lau người cho cậu, soạn sẵn quần áo sạch thay đổi cho cậu.
Một đêm bận rộn cho đến khi ánh bình minh ló dạng bên cửa sổ.
Suốt 24 tiếng không chợp mắt, Trịnh Phi Loan ngồi ở bên giường nhìn Hà Ngạn ngủ yên, anh cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Khoản nợ năm tháng đó, hãy để anh trả lại cho em.
–
Hà Ngạn lúc mệt mỏi lúc biếng nhác, đánh một giấc ngủ sâu, trong cơn mộng mị mơ hồ là buổi trưa của ngày xuân nào đó, ánh nắng mang theo mùi hương thoang thoảng của mẹ thiên nhiên, điểm chút hương hoa linh hoa, còn có… còn có một loại hương nào đó rất mê hoặc lòng người.
Lúc cậu tỉnh lại, rèm cửa được kéo một nửa, ánh sáng mờ ảo, ngoài cửa sổ lặng tĩnh chỉ có những bông tuyết rơi trắng xoá.
Tuyết rơi rồi sao?
Thì ra bây giờ không phải là mùa xuân.
Hà Ngạn bước xuống giường, chân xỏ dép bước tới cửa sổ, đến bên bục ghế*, cậu chạm tay lên tấm kính thuỷ tinh, chăm chú nhìn trận tuyết rơi đầu tiên trong năm của Uyên Giang. Thuỷ tinh lạnh lẽo, bàn tay mang hơi ấm, rất nhanh liền có dáng dấp sương lạnh hình bàn tay trên cửa sổ.
*Bục ghế (Bay seat/Window seat): Loại bục này ghế này thiết kế liền sát với cửa sổ, thường được dùng để đọc sách, ngắm cảnh. Motip nhà cửa ở nước ngoài cũng rất thịnh hành loại thiết kế này. Theo Hành thì ở Việt Nam chưa thịnh hành lắm nên Hành để ghi chú, kèm hình ảnh cho mọi người dễ hình dung.
Hình ảnh minh hoạ
Từng bông tuyết trắng rơi xuống, đường phố phủ tuyết, những chiếc dù đủ màu đan xen lẫn nhau, những nóc căn nhà đều đã trắng tinh.
Thật đẹp.
Hà Ngạn nhìn đến say mê, sau lưng có ấm thanh tay cầm cửa mở, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy Trịnh Phi Loan bước ra từ phòng vệ sinh, gương mặt anh râu ria xồm xàm, bộ dáng lôi thôi lếch thếch, xem chừng mấy ngày qua không hề chăm chút bản thân, bây giờ không thể nào nhìn thấy được bóng dáng đẹp trai của ngày xưa, anh cứ giống như những người đàn ông vạm vỡ lao động phổ thông.
Trịnh Phi Loan vừa nhìn thấy cậu, anh sững sờ rồi kích động la lên: “Hà Ngạn, em đã tỉnh rồi?!”
“Em… Á!”
Hà Ngạn chưa kịp trả lời đã bị lồng ngực của alpha ôm từ phía sau. Trịnh Phi Loan ôm cậu, anh giống như một con thú lớn cọ cọ không ngừng phía sau gáy của cậu, lưng cậu dán lên bờ ngực của anh, cảm nhận nơi ấy nóng hừng hực. Anh cười đến mức trông rất ngu ngu: “Em, em thật sự… Anh chỉ vừa mới vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mới qua mấy phút thôi, em làm sao lại tự mình đi lại rồi? Cảm giác thế nào? Không nhức đầu buồn nôn nữa chứ? Hay chỗ nào khó chịu hay không?”
Hà Ngạn có chút hơi mơ hồ: “Em bị làm sao à?”*
“Chuyện ở thư viện.” – Trịnh Phi Loan nhắc nhở cậu.
“Thư, thư viện…A!”
Hà Ngạn lúc này mới nhớ lại, cậu ở thư viện trường bị một cô gái lạ mặt tấn công, cô gái kia tuyên bố muốn phá huỷ tuyến thể của cậu. Nhằm chia ly cậu và Trịnh Phi Loan, vậy thì hiện tại tuyến thể của cậu sao rồi nhỉ?
*Giải thích một chút trường hợp này: Sau khi một ai đó bị tai nạn / chấn động mạnh / cú sốc tinh thần thì não bộ ký ức sẽ bị lẫn lộn nhầm lẫn, hoặc có khi mất ký ức. Thường người ta nói đây là mất trí nhớ tạm thời, đoạn kí ức bị mất có thể là 1 ngày – 30 ngày. Thông thường cần một chút thời gian có thể nhớ lại được hoặc khoảng 1 tuần sẽ dần nhớ lại.
Cậu theo bản năng vươn tay chạm ra phía sau gáy lại bị Trịnh Phi Loan ngăn lại.
“Đừng đụng, để anh xem xem một chút đã.”
Trịnh Phi Loan vén lên phần tóc ở gáy, thấy vết phẫu thuật ở sau gáy đã lành rất nhanh, miệng vết thương dài hơn hai tấc rất ghê rợn bây giờ cũng chỉ còn màu hồng phấn của da non đang lành. Non nớt vừa khẽ chạm cũng có thể ngửi thấy được hương hoa linh lan tinh khiết ngập tràn, so với quá khứ còn muốn nồng đậm tinh khiết hơn.
Anh không kìm lòng mà hôn xuống.
“A!”
Hà Ngạn nhảy dựng lên, giống như có một tia lửa điện xẹt qua sống lưng, truyền về phía “sâu xa”. Cảm giác tê dại, lâng lâng thật khó hình dung, suốt hai năm đã không còn cảm giác, không chút chuẩn bị nên bắp đùi mềm nhũn, phịch mông ngả về phía sau.
Trịnh Phi Loan tưởng rằng cậu còn yếu, không có sức lực nên đỡ lấy thắt lưng của cậu, tay chân còn nhanh nhẹn mà vòng xuống dưới gối, ẵm ngang Hà Ngạn lên.
“Ngồi bên cửa sổ lạnh lắm, chúng ta quay về giường thôi.”
–
Trời đông giá rét, tuyết trắng tung bay, nhẹ nhàng linh động như khiêu vũ bên ngoài cửa sổ.
Trên giường bệnh, Hạ Ngạn dựa vào lồng ngực Trịnh Phi Loan, hưởng thụ ấm áp từ ổ chăn, ngửa đầu lên nhìn anh: “Phi Loan, anh chui vào giường của em mà không nói lời nào, có phải hay không là có ẩn ý gì đó?”
Trình Phi Loan mỉm cười, giải thích ẩn ý: “Thật ra, anh đã chung giường với em ba ngày nay rồi. Lúc em ngủ vậy mà cố chấp lắm, nắm kéo áo của anh, không chịu để anh rời đi.”
“… A, thật vậy sao.”
Hà Ngạn kéo chăn lên cao che hơn nửa khuôn mặt.
Lúng túng, xấu hổ quá.
Trịnh Phi Loan bật cười: “Nếu em cảm thấy có ý gì đó vậy bây giờ anh xuống giường.”
“Thôi, bỏ đi.”
Trời lạnh đất đông, bật lò sưởi ấm áp.
Hà Ngạn tìm một tư thế thoải mái, cong eo để Trịnh Phi Loan ôm lấy mình, hoàn toàn lười nhắc duỗi chân thoải mái. Nhiệt độ cơ thể của Trịnh Phi Loan tương đối cao, toàn vóc người toả ra hơi ấm áp dịu êm, cảm giác an toàn bủa vây, không gì có thể sánh kịp.
Thật là thoải mái.
Hà Ngạn giống như bị Lục Bá Lục đoạt xác vậy, lười biếng không hề muốn nhúc nhích, bản thân cảm thấy dù có nằm như vậy suốt mùa đông cũng được.
Hài người trong chăn ấm áp, sưởi ấm cho nhau một lúc, Trịnh Phi Loan nghịch nghịch sợi tóc của Hà Ngạn, thấp giọng hỏi: “Về chuyện tuyến thể, trong lòng em cảm thấy thế nào? Có oán giận không?”
Hà Ngạn nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Em không biết.”
“Làm sao rộng lượng như vậy?”
“Ừm.”
Trịnh Phi Loan cười: “Anh thấy em vẫn luôn không đề cập chuyện giải phẫu lại với anh nên luôn nghĩ rằng em không cam lòng chút nào.”
“Không phải nữa rồi, không có gì không tốt để không cam lòng.” – Hà Ngạn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói – “Tuyến thể gốc đã cùng em hơn hai mươi năm, dù nói gì thì vẫn tốt hơn nhân tạo, sớm một ngày hay chậm một ngày cũng vẫn nên phẫu thuật đổi lại. Chỉ là…chỉ là tâm lý của em còn “gai nhọt” mà không loại bỏ được, giờ bị người ta động tay trước, cũng có chút tiếc nuối.”
Hà Ngạn dừng lại rồi lại lầm bầm: “Cũng thật không hiểu em thế nào, từ xưa đến nay đều gặp chuyện xui xẻo, chưa từng gặp chuyện gì như ý vừa lòng.”
“Sau này sẽ có.” – Trịnh Phi Loan ôm lấy vai của cậu an ủi – “Em mới 24 tuổi thôi, sau đó sẽ có rất nhiều rất nhiều điều như ý, không chừng là sẽ nhồi nhét đầy đời người sau này của em luôn.”
“Hửm, ý anh là?” – Hà Ngạn hỏi.
“Nói cách khác… chính là em sẽ nhận được một alpha hoàn mỹ nhất trên đời này, anh ta sẽ yêu em, thương em khiến tất cả mọi người đều phải ước ao, ghen tỵ.”
“Anh…”
Hà Ngạn dở khóc dở cười, cậu hơi ngửa đầu ra sau, xem như đầu mình là búa gõ mà đụng vào lồng ngực của Trịnh Phi Loan một đòn. Trịnh Phi Loan cũng phối hợp diễn một đoạn bị nội lực làm cho chấn thương mà kêu rên: “Thì ra trên đời này alpha hoàn mỹ nhất cũng bị em đập chết rồi.”
Hà Ngạn nhịn