“Chú Phó, nước tương đây ạ.” Vi Nam loẹt quẹt dép lê chạy ra cửa, dùng cả hai tay đưa cho Phó Uyên chai nước màu đen vẫn còn một nửa già.
Anh vươn tay nhận lấy, áy náy cười cười với cậu: “Chú xin một ít thôi, cho chú cả chai thì hai dì cháu ăn gì?”
“Không sao, trong nhà chúng tôi vẫn còn.
Anh cứ cầm về mà dùng luôn đi, không cần mang sang trả đâu.” Vu Duệ phẩy phẩy tay nói.
Tốt nhất là không cần trả, miễn cho sau này lại phải gặp mặt.
Phó Uyên cũng không từ chối, chỉ gật đầu nói cảm ơn, sau đó cười với Vu Duệ một cái rồi mới xoay người đi về nhà.
Vu Duệ đóng cửa, quay đầu lại lườm Vi Nam đang ngồi trên tay cầm sofa.
“Đứa bé ngốc, sau này đi đường nhớ tránh xa anh ta, lỡ đụng mặt cũng chỉ cần chào hỏi qua loa thôi, đừng có bắt chuyện làm gì.”
“Dì không thích chú Phó Uyên à?” Cậu cảm thấy khó hiểu liền gặng hỏi.
Vu Duệ nghe thấy cái tên này là lại buồn bực, trả lời qua loa một câu: “Vào rửa tay rồi còn ăn cơm.”
“Cháu nghĩ chú Phó thích dì đấy.”
“Linh tinh! Người ta chê dì già kia kìa, thích cái gì!” Vu Duệ quát nhỏ, nhanh chóng xoay người đi vào trong bếp, cật lực che giấu vành tai đỏ ửng.
…
Ăn cơm tối xong, Phó Uyên xách túi rác đến phòng chứa rác để vứt, vừa mở cửa thì thấy cửa nhà đối diện cùng lúc mở ra.
Người mở cửa hiển nhiên là Vu Duệ, cô mặc một chiếc váy hoa nhí cộc tay, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn phảng phất như bóp mạnh là gãy, mái tóc dài nhuộm màu nâu trà sữa tuỳ ý buộc túm lên thành một búi tròn.
“Cô Vu, buổi tối tốt lành.”
Tay cô cũng xách theo một túi rác, lúc cô nhìn thấy anh thì chẳng buồn đoái hoài.
Anh lịch sự chào hỏi, cô cũng không thèm đáp lại lấy một câu.
Vẻ mặt của cô rất lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí có thể nói là cực kì xa cách.
Phó Uyên cười thầm, cảm xúc của phụ nữ thay đổi thật là thất thường.
Lúc trưa cô còn hào phóng cho anh cả một chai nước tương, bây giờ đã không thèm liếc mắt nhìn anh mà quay ngoắt đầu, dùng cái gáy trắng nõn kiêu ngạo đáp lễ anh, lưng thẳng tắp đi về căn phòng cách đó mấy dãy hành lang.
Vì vậy, anh cũng chỉ đành im lặng đi theo cô.
Hai người một trước một sau đi đến phòng chứa rác, hiện tại âm thanh duy nhất dọc theo hành lang trống trải chính là tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của bọn họ.
Chỉ có điều, Vu Duệ vứt rác xong quay về lại không vào nhà luôn mà đứng trước cửa nhìn anh, có vẻ muốn nói rồi thôi.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói bực bội của cô cất lên: “Sao lúc nào anh cũng bám theo tôi thế? Muốn giở trò biến thái à?”
Phó Uyên thấy cô buồn bực thì chỉ mỉm cười nhã nhặn, cũng không tức giận khi cô cố tình gây sự một cách vô lí như vậy.
Đối với câu hỏi này, anh sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhanh nhẹn lấy trong túi quần ra chìa khoá từ là một tấm thẻ hình chữ nhật, không ngừng phe phẩy trước mặt cô: “Tôi có bám theo cô đâu, tôi đi đổ rác rồi về nhà thôi mà.”
Vu Duệ lười so đo với anh, im lặng mở cửa vào nhà.
Thái độ hờ hững của cô ngay lập tức khơi dậy sự không cam lòng của Phó Uyên, anh thò một chân vào trong nhà cô như muốn thăm dò.
Vu Duệ giơ tay cản lại, không vui nhíu mày.
“Tôi đã cho phép anh vào chưa?”
“Tôi không thể vào ngồi một lúc sao?”
“Không thể!” Vu Duệ liều chết đẩy anh ra bên ngoài, hai người giằng co một lúc trên hành lang, cuối cùng sức lực phụ nữ vẫn không thắng nổi đàn ông.
Đôi bàn tay mạnh mẽ cứng rắn cứ thế mà trắng trợn đẩy cửa ra, Phó Uyên nghênh ngang xông thẳng vào nhà cô.
Vu Duệ đứng ngoài hành lang chống nạnh quát mắng: “Phó Uyên, anh có biết đánh vần hai chữ pháp luật không thế? Tự ý đột nhập trái phép vào nhà người khác là phạm pháp.”
Phó Uyên cười nhạt, hai mắt đảo khắp xung quanh: “Tôi chỉ muốn tham quan căn hộ của cô, nghiên cứu bố cục bên trong một chút thôi.”
Vu Duệ tức giận trừng mắt.
“Căn nào ở đây chẳng giống nhau, có cái quái gì mà phải nghiên cứu? Nghiên cứu xong chưa? Xong rồi thì lăn về nhà anh đi.”
Phó Uyên nhìn chằm chằm Vu Duệ, nở một nụ cười đầy ý tứ.
“Chưa đâu, mấy thế kỉ nữa cũng chưa chắc đã xem xong.”
Câu nói nửa đùa nửa thật của Phó Uyên chẳng biết vì sao lại làm Vu Duệ có chút rung động.
Cô vẫn cứng giọng muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng khí thế rõ ràng đã không còn quyết liệt như lúc ban đầu nữa.
“Xem nhanh rồi về đi, vào nhà người khác cũng không biết đường thay dép.
Đúng là không có phép tắc, không có văn hoá!”
Phó Uyên sợ lại chọc giận cô nên không dám làm loạn, ngoan ngoãn nhón mũi chân ra huyền quan đổi giày.
Thay một đôi dép lê đi trong nhà với kích cỡ dành cho nam giới, anh cúi xuống nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Nhà cô có hoa quả gì không?”
Vu Duệ sửng sốt, định nói không thì đối phương đã tự tin sải chân, hai ba bước đi đến bàn trà, tuỳ tiện đặt mông ngồi xuống ghế.
Cô trợn tròn mắt nhìn Phó Uyên thoải mái dang rộng tay chân trên sofa tự nhiên như đang ở nhà của mình, nhịn không nổi chép miệng rõ to tỏ vẻ bất mãn.
“Không thân không quen, còn không biết xấu hổ mà vác mặt sang xin ăn.
Nhà người ta được anh hỏng em, đây thì vứt đi cả đôi.” Vu Duệ vừa giẫm chân huỳnh huỵch đi vào bếp vừa làu bàu.
Cô mở tủ lạnh lấy ra một quả đào căng mọng, quay lại phòng khách ném cho Phó Uyên.
“Rửa sạch rồi đấy, đớp đi.”
Anh giơ tay nhận lấy, cúi đầu cắn một miếng to, cười nói: “Cô mua được đào ngọt nhỉ?”
“Khi nào đi về nhớ đóng cửa.” Vu Duệ nói xong liền vọt vào phòng tắm.
So với việc ngồi đó đấu võ mồm với Phó Uyên, tắm rửa mát mẻ sung sướng hơn nhiều.
Vu Duệ tắm xong đi ra thấy Phó Uyên vẫn ngồi lì trên sofa xem TV, bèn hất cằm về phía cửa: “Ăn no rồi sao còn chưa biến về? Có trả tiền điện cho tôi không mà hồn nhiên mở TV nhà tôi thế?”
Phó Uyên cố gắng đè nén cảm xúc bất mãn trong lòng xuống, trầm giọng hỏi: “Vu Duệ, cô không thể nói năng nhẹ nhàng với tôi được ư? Cô có thù oán gì với tôi à?”
Vu Duệ tức đến bật cười, hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”
“Cô có vẻ không hiếu khách cũng không thân thiện với hàng xóm mới đến lắm nhỉ? Tôi thấy mọi người thường hay nướng bánh quy hoặc mua hoa quả gì đó mang sang chào hỏi.” Phó Uyên đánh trống lảng sang chuyện khác.
Vu Duệ trừng mắt nhìn anh một cái.
“Anh nghĩ tôi chào đón anh lắm hay sao?”
Cô còn tưởng Phó Uyên sẽ phản bác lại như mọi khi, không ngờ anh chẳng nói gì cả.
Vu Duệ theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy anh nhìn cô chăm chú, khoé mắt cong lại mang theo ý cười, đôi con ngươi đen nháy như phát sáng dưới ánh đèn lung linh.
Anh cười lên trông rất đẹp, đường nét sắc bén trên khuôn mặt cũng nhu hoà hơn nhiều.
Vu Duệ nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm giác trong mắt anh như có gợn sóng nhè nhẹ.
Tưởng rằng mình nhìn lâu bị hoa mắt, cô chớp chớp mắt vài cái, lúc nghi hoặc nhìn lại thì thấy Phó Uyên đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc rồi.
“Tôi muốn mời cô và Vi