Có một giây, Vu Duệ thực sự muốn gạt hết tự ái cùng sĩ diện sang một bên để nhào vào trong lòng Phó Uyên gào khóc ăn vạ.
Hóa ra cô không hề kiên cường như cô tưởng, khi khổ sở mệt mỏi quá độ, cô cũng muốn có một bờ vai vững chãi để dựa vào.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo, dĩ nhiên sẽ không bao giờ làm ra hành động mất mặt đó.
“Sao anh lại ở đây?” Vu Duệ sụt sịt mũi hỏi nhỏ.
Ban nãy Phó Uyên nhìn thấy Vu Duệ lảo đảo bước đi như chạy ra khỏi khách sạn, bóng dáng mảnh mai xiêu vẹo chỉ chực đổ nhào, trông cực kì đáng thương.
Nếu như trước đây, anh nhiều lắm là lắc đầu chép miệng chê cười, sau đó làm như không thấy mà đi lướt qua.
Nhưng không hiểu sao hiện tại trái tim của anh lại bất giác nhói lên từng cơn.
Thấy cô gái nhỏ nhắn không coi ai ra gì kia ngồi vất vưởng như bóng ma bên bồn hoa ven đường, gục người xuống vùi mặt giữa hai chân, Phó Uyên không có cách nào lí giải hành động của mình, hai chân như bị thôi miên từng bước từng bước tiến về phía cô.
Anh vốn tưởng rằng Vu Duệ chỉ uống say ngồi vạ vật cho đỡ chóng mặt mà thôi, không ngờ cô lại ôm mặt khóc lóc như một đứa trẻ con thế kia, trong khi trên người vẫn đang khoác bộ váy thành thục quý phái, bỗng nhiên tạo thành một hình ảnh đối lập hết sức thú vị.
“Phụ nữ bình thường làm gì có người nào như cô chứ?” Phó Uyên tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói.
“Tôi làm sao?” Vu Duệ hậm hực trả lời.
“Váy áo lộn xộn, đầu tóc rối bời, khuôn mặt lem nhem, hơi thở đầy mùi rượu.
Một người phụ nữ không có áp lực kinh tế như cô, sao lại phải mài mặt ở những chỗ thế này để uống rượu xã giao?”
“Tất nhiên là để tạo dựng mối quan hệ làm ăn, thuận lợi kiếm nhiều tiền một chút rồi.
Chỉ có tiền mới đem lại cho tôi cảm giác an toàn.” Vu Duệ khẽ nhướng mày.
“Còn anh, một người đàn ông không có áp lực kinh tế như anh, rảnh rỗi quá nên cứ thích lẵng nhẵng đi theo người khác lo chuyện bao đồng?”
Phó Uyên không thèm chấp lời lẽ chua ngoa của người phụ nữ này, anh chỉ cười không nói, không biết lấy từ đâu ra một chai nước khoáng đã mở nắp, tốt bụng đưa cho cô.
Vu Duệ đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm, dòng nước mát lạnh trôi xuống làm cho cổ họng dễ chịu hẳn đi.
“Anh có thấy tôi là một người phụ nữ yếu đuối không?” Cô đóng nắp chai nước đặt sang chỗ trống bên cạnh, tiếp đó nhìn chằm chằm xuống mũi chân trần hơi sưng đỏ vì mang giày cao gót của mình.
Bên tai cô lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp của Phó Uyên.
“Đương nhiên rồi, tôi nói một câu khó nghe nhé.
Không có cô gái nào ngồi ở bồn hoa ven đường khóc lóc thê lương như cô đâu, trông cứ như bị người ta vứt bỏ ấy.”
Nghe thấy lời nói độc địa của người đàn ông miệng tiện này, Vu Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, hằm hằm nhìn Phó Uyên như thể muốn dùng ánh mắt đục khoét thân thể anh thành mấy lỗ.
“Được rồi, không phải trông giống bị vứt bỏ mà là trông giống đang thất tình, được chưa?”
“Anh Phó, trêu đùa tôi vui lắm hay sao?” Vu Duệ hờn dỗi chu miệng lên.
“Đúng vậy, rất vui.” Phó Uyên thẳng thắn thừa nhận.
“Anh biết không, anh là cái thể loại đàn ông khiến người ta cảm thấy chán ghét nhất đấy.
Thấy phụ nữ đang khóc rất thương tâm, anh đã không an ủi được một câu, ngược lại còn nhẫn tâm nói lời khó nghe là sao?”
“Nếu bây giờ tôi nói mấy câu khuyên bảo dễ nghe, cô có chắc sẽ nghe không?”
Khỏi nói cũng biết, tất nhiên là không rồi!
Vu Duệ tức giận hừ mũi nhìn anh.
“Tôi không muốn nghe.
Tôi khóc một mình kệ tôi, có ảnh hưởng đến ai đâu mà cần anh lên mặt dạy bảo?”
“Cô không thấy hành vi chiếm dụng không gian chung rồi gào khóc như thể chốn không người rất là chướng tai gai mắt à? Lại còn quấy rầy sự thanh tịnh của người khác nữa chứ.”
Cô bị phản bác đến thiếu chút nữa nổi điên, hất hàm nghiến răng nghiến lợi đáp trả Phó Uyên: “Không muốn chướng tai gai mắt thì nhắm mắt lại, bịt tai vào.
Còn nữa, nếu anh dám bép xép chuyện này với người khác, đừng trách tôi ra tay giết người diệt khẩu.”
“Yên tâm đi, không ai có hứng thú với mấy chuyện vô vị của bà cô già đâu.”
“Anh…” Vu Duệ tức giận đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.
Phó Uyên lại nói tiếp: “Tôi làm sao?”
“Anh đúng là đồ thần kinh!”
“Cô mới thần kinh đấy, nửa đêm nửa hôm vùi mặt xuống hai chân khóc lóc thê thảm, muốn đóng giả nữ quỷ không đầu dọa người qua đường à?”
“Nữ quỷ không đầu? Con mắt nào của anh thấy tôi giống quỷ dọa người thế?”
“Này hàng xóm, tôi chỉ muốn chọc cô cười mấy câu thôi mà sao khó thế? Cô bẩm sinh đã thiếu dây thần kinh hài hước rồi à?” Phó Uyên lắc đầu thở dài ra vẻ bất lực.
Vu Duệ lườm anh một cái sắc như dao.
“Tôi mượn anh chọc cười tôi chắc? Anh không mở miệng không ai bảo anh câm đâu.
Mấy câu đùa thiếu muối của anh làm tôi càng muốn nổi khùng hơn đấy.”
“Không muốn tôi chọc cười sao? Thế bây giờ cô muốn làm gì nào?”
“Áo sơ mi của anh có đắt lắm không?” Vu Duệ bỗng nhiên hỏi một câu rất không ăn nhập.
“Đắt.” Phó Uyên học cô thở dài một hơi, dùng tay trái nhẹ nhàng ấn khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của cô vào ngực mình.
“Cho cô mượn đấy.
Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc to lên.”
Vu Duệ không thèm kiêng nể gì nữa, vùi đầu vào ngực người đàn ông ra sức gào khóc lớn hơn, mãi sau mới nói bằng giọng khàn khàn khó nghe: “Tối nay uống nhiều quá, không còn sức để khóc nữa rồi.
Tôi về nhà đây.”
Dứt lời, Vu Duệ nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực rắn chắc của Phó Uyên, sắc mặt có chút ửng hồng.
Cô tuỳ tiện sửa sang lại đầu tóc cùng váy áo hỗn loạn trên người một chút rồi mới tay cầm ví, tay xách giày bước đi.
Bóng lưng tiêu điều cô độc của Vu Duệ làm cho sự cứng nhắc thường ngày của Phó Uyên không tự chủ tan rã, tâm trạng đồng cảm cũng vì thế mà trào dâng.
Anh thực sự không nhẫn tâm để mặc người phụ nữ này đêm hôm một mình bắt xe về nhà.
Anh đã có lòng phổ độ chúng sinh ngồi an ủi cô, thôi thì làm người tốt đến cùng vậy.
“Cần tôi chở về không?” Phó Uyên cầm áo vest đứng lên lững thững đi theo.
Vu Duệ bình tĩnh nhìn anh mấy giây, mỉm cười hờ hững đáp: “Cảm ơn, không