Vu Duệ giật nảy mình, há miệng hét toáng lên một tiếng chói tai, túi xách trong tay rơi bịch xuống đất.
Bản mặt đen kịt của Phó Uyên không biết từ đâu bỗng nhiên lù lù nhảy ra chặn đường Vu Duệ như ma trơi, làm cô thiếu chút nữa đã bị doạ cho ngất xỉu.
“Nửa đêm nửa hôm, muốn giả thần giả quỷ hù dọa ai vậy hả?” Vu Duệ nhịn không được ôm ngực quát lớn.
Cô quả thực sợ đến mức trái tim vẫn còn đang đập thình thịch cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đây này.
Sắc mặt Phó Uyên còn khó coi hơn cả cô, hai mắt như phun ra lửa, lông mày xoắn tít cả lại.
Anh nắm chặt bả vai Vu Duệ, ngữ khí cực kì thiếu thân thiện.
“Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, lửa giận phừng phừng trong nháy mắt bị dập tắt, chỉ là giọng nói vẫn còn có chút oán hận.
“Mấy giờ?”
“11 giờ!”
“Mới 11 giờ thôi mà?”
“Mới?”
“Anh không biết Thượng Hải được gọi là thành phố không ngủ à? 11 giờ thì sao? Kể cả 1 giờ vẫn còn sớm chán.”
“Cô dùng cái lí lẽ cùn này để định nghĩa về giờ giấc sao?”
“Tôi nói sai chắc?” Vu Duệ trả lời với vẻ đương nhiên.
“Hiện tại an ninh không tốt, phụ nữ không nên về nhà quá muộn.
Lần sau nếu như hẹn hò về muộn như vậy, nhớ bảo bạn trai của cô đưa lên tận nhà.”
Vu Duệ giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn Phó Uyên.
Phó Uyên cho rằng cô đi hẹn hò với bạn trai nên mới về muộn ư? Ôi, cô cũng hi vọng mình tốt số như vậy đấy, nếu dễ dàng có bạn trai như thế thì cô đã không cần phải chịu đựng nỗi khổ đi xem mắt khắp nơi rồi.
“Anh cũng vừa mới về nhà đấy còn gì? Anh xem anh về muộn có khác gì tôi, tư cách đâu mà dạy bảo tôi?” Vu Duệ bĩu môi chất vấn.
Phó Uyên nhìn cô không chớp mắt, trầm mặc không nói, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt.
Vu Duệ bị anh nhìn như vậy có chút chột dạ, liền di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
“Chắc là cô đang cảm thấy tôi thích xen vào việc của người khác đúng không? Mong cô hiểu rằng tôi làm như vậy chỉ muốn tốt cho cô.
Có biết dạo gần đây trên mạng liên tục truyền tai nhau mấy vụ biến thái tập kích những người phụ nữ lêu lổng bên ngoài đến khuya mới về hay không?”
“Biến thái có thể tấn công cả nam giới mà?” Vu Duệ buột miệng thốt ra một câu.
“Cô nghĩ ai tấn công được tôi? Cô nhìn lại mình xem, người như cô đẩy một cái là ngã.”
“Tôi nhớ anh từng năm lần bảy lượt chê tôi già, chê tôi không có nhan sắc, không có mị lực.
Tôi việc gì phải sợ?”
“Chắc chắn sẽ có kẻ bị mù, hoặc là khẩu vị nặng.”
Cơn tức giận của Vu Duệ chưa kịp bùng phát, Phó Uyên đã tranh lời: “Thằng nhóc ban nãy là bạn trai của cô à? Sao lại thiếu trách nhiệm như vậy chứ?”
Vu Duệ chớp mắt mấy cái, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt kì quái, ngay sau đó lại hiếu kì di chuyển tầm mắt từ đầu xuống chân Phó Uyên.
“Anh nói nhảm nhiều như thế, hoá ra là ghen tức khi thấy người khác đưa tôi về hả?”
Toàn thân Phó Uyên cứng đờ mất một giây, ngay sau đó anh dùng điệu bộ bề trên nhìn cô, vẫn mạnh miệng như cũ.
“Cô là gì của tôi mà tôi phải ghen tức?”
Vu Duệ cười tủm tỉm phản bác: “Vậy vấn đề cậu ta là ai cũng đâu cần anh quản.”
Trước câu phản kích này, Phó Uyên lại đần người ra lần nữa, trong mắt không khỏi toát ra vài tia bối rối.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ hé mở đôi môi mỏng, bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi nói là tôi muốn quản thì sao?”
“Đầu óc anh đúng là có bệnh!”
Nếu là trước đây, Vu Duệ có thể sẽ vì hai chữ “muốn quản” của Phó Uyên mà nổi lên một chút gợn sóng trong lòng.
Nhưng giờ phút này, khi biết anh đã có bạn gái, cô không còn nuôi một chút mơ tưởng hão huyền nào nữa.
Bất kể trên phương diện làm ăn hay tình cảm, Phó Uyên luôn là người thích thống trị và kiểm soát.
Đối với mối quan hệ khó gọi tên giữa hai người bọn họ, trước giờ anh vẫn luôn khống chế quyền chủ động tuyệt đối.
Có lẽ bởi vậy nên Phó Uyên mới chưa thể tiêu hoá được việc cô không còn nằm gọn trong lòng bàn tay mình nữa.
Đúng rồi, chỉ thế mà thôi!
Vu Duệ khom lưng nhặt túi xách rơi trên mặt đất, lúc đứng dậy liếc nhìn Phó Uyên một cái.
“Không có việc gì thì tôi vào nhà trước đây.”
“Đứng lại.”
Động tác mở cửa của Vu Duệ bất ngờ khựng lại.
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
Phó Uyên vẫn giữ thái độ khó ở đó.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Câu hỏi nào cơ?”
Vu Duệ nặn óc một hồi mới nhớ ra câu hỏi ban nãy của Phó Uyên, thì ra anh vẫn đang thắc mắc về thân phận của Daniel.
Việc này khiến cho Vu Duệ lần đầu đạt được cảm giác hưng phấn khi chiếm được thế thượng phong trước mặt Phó Uyên.
Nụ cười trên khóe môi cô lập tức tràn đầy vẻ mập mờ, mà cái vẻ mập mờ này rơi vào trong mắt Phó Uyên lại là một sự tra tấn tinh thần không hề nhẹ.
“Cười cái gì? Cậu ta là ai?” Phó Uyên mất kiên nhẫn, tự mình hỏi lại lần nữa.
“Đoán xem!” Vu Duệ dứt lời liền mở cửa, nhanh chân chui tọt vào trong nhà, tay nắm chặt mép cửa.
Ngay giây phút Phó Uyên vươn tay muốn túm lấy cô, Vu Duệ kịp thời đóng sập cửa lại.
Phó Uyên ngây người như phỗng đứng nguyên tại chỗ ngoài hành lang, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, buồn bực gõ cửa nhà Vu Duệ.
Vu Duệ đứng trong nhà nhòm qua mắt mèo, ngắm nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Phó Uyên, cô càng nghĩ càng thấy hả hê.
…
Chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp ngay dưới sân khu chung cư, Phó Uyên tự thấy hành động chờ đợi cả tối của mình vô cùng ngu ngốc.
Người phụ nữ nhà bên đang nói cười vui vẻ cùng thằng nhóc kia với thái độ cùng cử chỉ rất thân mật, khoé mắt đuôi lông mày cô đều toát lên vẻ xuân phong đắc ý, hứng trí bừng bừng.
Tìm được trai trẻ tận tình chăm sóc như vậy, quả thực không thể khinh thường.
Trong 30 mấy năm sinh mệnh, đây là lần đầu tiên anh càng muốn đi đúng hướng lại càng lệch xa khỏi quỹ đạo nhân sinh của mình.
Thứ trước giờ anh luôn muốn truy cầu chính là danh lợi và tiền bạc, còn tình yêu thì chưa từng coi trọng.
Nhưng mà hiện tại, anh không thể khống chế được việc nảy sinh cảm xúc khác lạ với người phụ nữ sáng nắng chiều mưa này.
Nói thật, Vu Duệ là người thứ hai sau Phó Hân có thể khiến cho Phó Uyên mất kiểm soát như bây giờ.
Anh phải thừa nhận, chính mình càng ngày càng rơi xuống thế hạ phong trong mối quan hệ này.
May mà Vu Duệ không đọc được tâm trí của anh, nếu không cô sẽ thấy anh đang bị một mớ cảm xúc hỗn loạn quay vòng vòng.
Ban nãy còn bị Vu Duệ không khách khí sập cửa vào mặt, anh phải trút giận vào máy tập tạ cả tiếng đồng hồ mới tạm thời ép được cơn phẫn nộ trong lòng xuống.
“Vu Duệ, cô được lắm! Cô cứ đợi đấy!”
…
Dạo gần đây, tần suất tan làm sớm của Phó Uyên bỗng tăng lên một cách bất thường.
Buổi tối thứ 6, Daniel tiện đường lái xe đưa Vu Duệ về nhà.
Trước khi đi, Vu Duệ nhớ trong nhà có một quyển giáo trình rất hay muốn đưa cho Daniel mang về đọc, bèn bảo anh chàng đi lên nhà cùng mình.
Hai người vừa bàn luận vừa đi vào thang máy.
Mới bước được một chân vào bên trong, Vu Duệ đã nhìn thấy một người đàn ông mặt hằm hằm sát khí đứng sẵn trong thang máy.
Tâm trạng Phó Uyên lúc này vô cùng nặng nề, vì thế sắc mặt cực kì khó coi.
Gặp phải anh, sắc mặt Vu Duệ cũng không thể nào bình thường cho nổi.
Phó Uyên chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng đứng đó trừng mắt nhìn hai người đối diện, nhưng bàn tay phải siết chặt run lên nhè nhẹ lại tiết lộ sự tức giận xen lẫn bất an của anh.
Daniel rất nhanh đã đánh hơi được bầu không khí quỷ dị này, sự chú ý của anh chàng nhanh chóng chuyển sang Phó Uyên.
“Chị Vu, chị quen biết anh ta à?”
Hai mắt Vu Duệ đảo qua nhìn Phó Uyên một cái, thản nhiên mấp máy môi: “Hàng xóm của tôi, tính tình gàn dở lắm.
Cậu đừng dây vào.”
Khuôn mặt Phó Uyên lập tức tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ tên cô: “Vu! Duệ!”
Cuối cùng thang máy cũng lên đến nơi, Vu Duệ hối hả đẩy Daniel ra ngoài, chính mình cũng