Tần Phi lúc này mới xoay người lại nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười đắc thắng.
“Anh đã nói rồi, nếu như thực sự muốn, nhất định có thể giành lại.” Sau đó anh ta chỉ chỉ vào hai cái ghế da.
“Cuối cùng thì vị trí này đã thuộc về chúng ta.”
Vu Duệ ngồi xuống, gằn từng chữ một: “Tần Phi, nếu anh thừa tiền không có chỗ để tiêu, sau này lúc anh ném tiền qua cửa sổ, có thể ném thẳng vào túi người nghèo, ví dụ như tôi không?”
Tần Phi không ngờ Vu Duệ chẳng thèm cảm động chút nào, ngược lại còn nói năng thẳng thắn như thế, chỉ có thể cười khổ.
“Trong mắt em bây giờ chỉ có tiền thôi à?”
Vu Duệ nghịch nghịch móng tay, bình thản nói: “Tôi đã từng chỉ đặt tình yêu trong mắt, sau đó lại phát hiện ra đàn ông còn không đáng tin bằng loài chó, cho nên hiện tại trong mắt tôi chỉ còn tiền.
Tiền ấy à, chúng chỉ có tăng lên hoặc giảm đi, chứ không bao giờ biết phản bội.”
Tần Phi thở dài kéo ghế ngồi xuống, trong mắt phảng phất vài tia bi thương.
Sau khi đã ổn định vị trí, Tần Phi gọi nhân viên phục vụ đến lau sạch mặt bàn, thu dọn cốc chén của hai người kia để lại.
Vẫn như trước kia, Vu Duệ ngồi ở góc trong dựa lưng vào tường, còn Tần Phi ngồi đối diện cô.
Nhân viên phục vụ cầm quyển thực đơn đến cho bọn họ chọn món.
Quán cafe này mang hơi hướng bistro của phương Tây, thực đơn ngoài cafe còn có rượu và một số thức uống ngọt khác, ngoài ra còn bán đồ ăn nhẹ, thậm chí có cả brunch (*).
(*) brunch: bữa sáng muộn.
Tần Phi không hỏi Vu Duệ mà trực tiếp gọi hồng trà sữa và bánh ngọt red velvet mà cô thích nhất, nhưng lúc phục vụ chuẩn bị chốt đơn, Vu Duệ lại khoát tay ngăn cản.
“Tôi đã không còn thích mấy món này nữa rồi, trà sữa và bánh đều quá ngọt.” Vu Duệ không cần xem lại thực đơn, tuỳ ý gọi một tách Cappuccino.
Cô trả lại quyển thực đơn cho nhân viên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau cơn mưa, trên mặt đường vẫn còn đọng lại những vũng nước lớn.
Ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp đường phố, cho dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng thành phố Thượng Hải vẫn còn rất náo nhiệt.
Hiệu suất làm việc của barista không tệ, chưa đến 5 phút đồng hồ, nhân viên phục vụ đã mang lên một tách cafe đen và một tách Cappuccino bốc hơi nghi ngút.
Tần Phi cũng im lặng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nói: “Khẩu vị của em thay đổi rồi, ngày trước em rất thích đồ ngọt.”
“Đó là điều hiển nhiên, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Thật ra thì, kể từ sau khi anh đi du học, tôi vẫn thích uống đồ ngọt, chỉ là tôi không uống trà sữa nữa mà chuyển qua Cappuccino.
Trong ngọt có đắng, trong đắng lại có béo ngậy, giống như cuộc đời của một người trưởng thành bước chân ra ngoài xã hội vậy.” Vu Duệ nhấp một ngụm Cappuccino nóng rồi nói tiếp.
“Trên đời này không có gì là bất biến cả, thời gian cũng vậy mà con người cũng thế.
5 năm vật đổi sao dời, anh quay lại Tổ quốc sẽ thấy khoa học kĩ thuật đã phát triển đến dường nào, đất nước đã khoác lên mình bộ áo mới ra sao.
Vật đã như vậy thì tình cảm con người cũng có khác gì, thế nên ngay từ giây phút anh lựa chọn đi du học rồi cắt đứt liên lạc với tôi, chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nếu anh muốn quay lại, một là nằm mơ, hai là đợi sang kiếp sau đi.”
“Nếu những lời tuyệt tình đó có thể làm em nguôi giận, em cứ nói tiếp đi.
Anh chịu đựng được.” Tần Phi chậm rãi nói.
Vu Duệ liếc anh ta một cái, dùng ngữ khí nhạt nhẽo đáp: “Tôi không rảnh.”
Hai người ngồi cạnh cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, trên bàn đặt hai tách cafe chỉ còn một nửa.
Vu Duệ hơi mất tự nhiên bèn quay đầu ra bên ngoài, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
“Rút cục anh muốn sao đây?”
Tần Phi chăm chú nhìn cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang trốn tránh của cô.
Anh ta không hề do dự, đáp án vẫn luôn chuẩn bị sẵn trong miệng tuôn ra như thác nước: “Anh muốn bắt đầu lại lần nữa! Nếu đã đến đây thì anh cũng không vòng vo làm gì, anh biết chú và dì vẫn luôn thúc giục em đi tìm bạn trai.
Em không cần bỏ gần tìm xa, cứ đến tìm anh, anh muốn được làm bạn trai của em.
Có lẽ em không cần cái gọi là đền bù, nhưng anh vẫn muốn đền bù cho em.
Em muốn gì cũng được, miễn là trong khả năng của anh, chỉ xin em trở về làm Vu Duệ trước kia.”
4 năm đại học, mỗi lúc ở bên cạnh cô là lúc anh ta thấy thoải mái khi được làm chính mình nhất, vì thế mối quan hệ căng thẳng hiện tại khiến anh không thích một chút nào.
Anh ta vốn đã quen với tính cách nhanh giận nhanh quên của cô, anh ta đã quen với những trò đùa tinh nghịch của cô, anh ta thích cùng cô lời qua tiếng lại mỗi lúc bất đồng ý kiến, thậm chí thích cả những câu nói độc địa của cô khi bị anh ta từ chối.
Như vậy mới đúng là Vu Duệ mà anh ta quen biết.
Thật đáng tiếc, tất cả những năm tháng tốt đẹp đó đã kết thúc…
Vu Duệ của ngày hôm nay không còn là Vu Duệ thường lẽo đẽo bám theo, bá vai bá cổ anh ta cười cười nói nói vui vẻ, không còn là Vu Duệ sửng cồ lên mỗi khi cãi nhau thua với anh ta.
Cô đã thay đổi rồi, từ ngoại hình, khí chất cho đến tính tình, cô không còn là Vu Duệ của 8 9 năm về trước nữa.
“Tôi trước kia sao?” Vu Duệ lắc nhẹ tách cafe trong tay, không tự chủ được cười khẩy.
Có trời mới thấu, cô cũng muốn trở lại làm một Vu Duệ vui vẻ yêu đời đến mức ồn ào biết bao, nhưng đó là điều bất khả thi.
Từ nhỏ, Vu Duệ luôn sống có mục tiêu rõ ràng, thích cái gì là sẽ phấn đấu nỗ lực đạt được bằng mọi giá.
Cô cho rằng tình yêu cũng vậy, chỉ cần cố gắng và chân thành là sẽ được hồi đáp, vì thế năm đó cô bất chấp mang tiếng “cọc đi tìm trâu” vô sỉ theo đuổi Tần Phi không biết mệt mỏi.
Tần Phi chẳng khác nào nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, đồng thời cũng là con nhà người ta trong truyền thuyết, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng cao ráo, gia thế hiển hách, lại thêm thành tích học tập xuất sắc.
Biết bao nữ sinh muốn nói chuyện yêu đương với anh ta đều bị ăn bơ, chỉ có Vu Duệ mặt dày mày dạn bám đuôi như nữ biến thái là người duy nhất tiếp cận anh ta thành công.
Cô vẫn nhớ câu đầu tiên Tần Phi nói với cô khi bị cô làm phiền đến mức đau đầu: “Bạn học Vu, xin cậu đừng bám đuôi tớ nữa, thực ra tớ là gay.”
Vậy mà Vu Duệ năm 18 tuổi lại tự tin vỗ ngực phóng khoáng đáp: “Tớ tự tin mình có thể bẻ cong thành thẳng, không tin thì chúng ta kiếm một chỗ riêng tư làm thử một tí.”
Bởi vì câu trả lời quá mức vô lại đó mà Tần Phi cực kì ấn tượng với nữ sinh này, dần dần để cho cô chen chân vào cuộc sống buồn tẻ của anh ta.
Ngày đó, Tần Phi đối xử tốt với cô một phần, cô lại rối bời mười phần, thậm chí vẫn luôn mơ mộng anh ta cũng có tình cảm với mình, chỉ là anh ta muốn tập trung vào việc học hành hơn là yêu đương.
Tuy nhiên, những lời nói hôm tốt nghiệp của Tần Phi đã dập tắt mọi hi vọng hão huyền của cô.
Anh ta chúc cô tìm được người đàn ông thích hợp.
Sau đó anh ta lên máy bay đi Mỹ, hai người cứ thế