Cô Tả ngồi ở hàng ghế dành cho giáo viên, ngay khi cái tên Vi Nam phát ra từ micro của MC, tiếng vỗ tay lập tức ầm ầm vang lên như sấm dậy.
Bên tai cô loáng thoáng tiếng xuýt xoa đầy ngưỡng mộ của mấy cô giáo ngồi xung quanh: “Cô Tả, em ấy chính là học sinh ưu tú của lớp cô đúng không? Thật không ngờ đấy, học cũng giỏi mà văn nghệ cũng không tồi, đúng là bảo vật trong bảo vật.”
Cô Tả được một phen nở mày nở mặt với đồng nghiệp, thâm tâm sung sướng vô cùng.
Đám nữ sinh chen chúc trên khán đài, trong tay ai cũng đều ôm một bó hoa, tranh nhau tặng cho Vi Nam.
Nhờ có màn tặng hoa cực kì khoa trương này, cô Tả mới biết thì ra học bá của lớp 11-2 do mình làm chủ nhiệm lại được các bạn nữ mến mộ đến như vậy.
Phó Hân đứng bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng không tự chủ nhói lên một cái.
Ánh mắt của cô khấp khởi như đang mong đợi kì tích xuất hiện, đôi đồng tử đảo một lượt khắp khán đài.
Ngày hôm qua cô đã dành cả tối tưởng tượng đến cảnh anh trai của cô đến xem cô biểu diễn, giống như Vu Duệ đến cổ vũ Vi Nam vậy.
Cô rất muốn sau khi hoàn thành thật tốt vai diễn nho nhỏ của mình, cô sẽ được Phó Uyên xoa đầu rồi ôm vào lòng khen ngợi.
Nhưng điều đó không hề xảy ra, anh trai cô nói không đến chính là không đến.
Bỗng nhiên mùi hoa thơm nồng nàn ở đâu ập vào mũi cô, làm Phó Hân có chút ngẩn ngơ.
Hoá ra Vu Duệ ban nãy nổi lên tâm tư thánh mẫu muốn phổ độ chúng sinh, không tặng hoa cho cháu trai mà lại tặng cho em gái của người đàn ông nhà đối diện.
Phó Hân còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cô ngước mắt lên nhìn bó hoa hỏi nhỏ: “Gì đây?”
“Tặng em đó, tôi ngồi xem kịch từ đầu đến cuối, em diễn hay lắm, nói khóc là khóc ngon ơ.”
“Tặng cho tôi?” Phó Hân vô thức giơ tay nhận lấy bó hoa, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên.
“Sao không tặng cho cháu trai của chị?”
Anh trai không thấy mặt mũi đâu, kết quả là hiện giờ bản thân lại đang ôm chặt lấy một bó hoa vừa to vừa nặng.
Bó hoa này rất đẹp, ít cũng phải 30 bông, thêm cả trọng lượng giấy gói cũng không nhỏ, trái tim của Phó Hân cũng nặng trĩu theo.
“Em diễn xuất thần hơn nó, khóc cũng thật hơn nó, dĩ nhiên là xứng đáng nhận hoa của tôi hơn rồi.” Vu Duệ khéo léo tìm cách an ủi cô bé trước mặt.
Khóe mắt Phó Hân dần dần đỏ lên, giây lát sau đã lệ nóng doanh tròng.
“Hoa của chị xấu chết đi được, tôi đành chịu thiệt nhận nó rồi mang đi tiêu huỷ vậy.”
Vu Duệ thấy con bé vừa sĩ diện hão vừa tự ái cao này rõ là thích muốn chết còn cứng miệng làm mình làm mẩy, buồn cười nghĩ không biết trong lòng nó bây giờ đang suy nghĩ lung tung lộn xộn cái gì.
Cô nhìn lướt qua những giọt nước long lanh còn đọng trên cánh hoa, cười xấu xa: “Nếu em xấu hổ thì lấy hoa che mặt đi, chứ đừng có dài miệng chê hoa tôi mua.
Toàn hoa nhập khẩu, hơn 1000 tệ của tôi đấy.”
“Cảm ơn các bạn học sinh lớp 11-2 đã mang đến cho chúng ta một màn trình diễn vô cùng cảm động, mời các bạn xuống phía dưới để nhường lại sân khấu cho tiết mục tiếp theo.”
Sau khi giáo viên phụ trách sân khấu đưa các thành viên trong đội kịch lớp 11-2 quay trở về hậu trường, MC lại bắt đầu hoa chân múa tay giới thiệu tiết mục nối tiếp sau đó.
Phó Hân ôm bó hoa tươi âm thầm rời khỏi hậu trường bằng cửa sau.
Phó Uyên lúc này mới gọi điện đến, cô không hề khách khí tắt điện thoại, ngồi thu lu trong một góc khuất của phòng thể chất, ngây người nhìn bó hoa tươi mình đang ôm trong ngực.
Bó hoa to như vậy mà không có lấy một cánh hoa khô héo, trên phiến lá còn đọng lại vài giọt nước long lanh, hương thơm thấm đẫm lòng người.
Khi chỉ còn một mình, Phó Hân mới để lộ ra sự hồn nhiên hiếm có, học theo Lâm Đại Ngọc nhỏ giọng thì thầm nói chuyện với hoa: “Không phải hoa cỏ chúng mày cũng có linh tính sao, vậy thì đưa anh trai đến trước mắt tao đi.” Dứt lời, còn len lén đảo mắt quan sát khắp bốn phía.
Chẳng có động tĩnh gì hết, Phó Uyên không hề tạo bất ngờ nào vào phút cuối cả, anh thực sự không đến.
Phó Hân thầm cười nhạo bản thân mất trí rồi mới đi nói chuyện với bó hoa, sau đó dứt một cánh hoa ném xuống chân như để trút giận: “Mày đắt như vậy mà chẳng linh nghiệm chút nào cả, đồ vô dụng.”
“Tôi đến rồi đây, muốn đánh thì đánh tôi này, bắt nạt một bó hoa để làm gì?” Sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói của một nam sinh khiến Phó Hân giật nảy mình.
“Hoa của cậu đâu hết rồi? Ban nãy cậu suýt chút nữa chết chìm trong hoa cơ mà?” Chính cô còn thấy giọng mình hơi chua chua.
“Nhiều quá, chia cho mọi người trong lớp hết rồi.” Vi Nam ngồi xuống bên cạnh Phó Hân, cười nói.
“Không đánh tôi nữa à?”
“Nể tình mấy bông hoa xấu xí của Vu Duệ, tha cho cậu một mạng.” Phó Hân vừa nói vừa vân vê dây ruy băng của bó hoa.
Vi Nam gật đầu, nhanh chóng đổi chủ đề: “Lát nữa cậu về kiểu gì?”
Phó Hân nhất thời chưa tiêu hoá kịp, ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Gì cơ?”
“Chú Phó không đến đón, cậu định về bằng cách nào?” Vi Nam kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa.
“Thì đi taxi về thôi, cùng lắm là đi bộ.”
“Dì tôi đưa cậu về.” Không đợi cô trả lời, Vi Nam đã thản nhiên nắm tay cô kéo cô đứng dậy.
“Đi thôi, dì ấy đang đợi chúng ta bên ngoài.”
Phó Hân nhìn bàn tay bị nắm chặt, bỗng cảm thấy bức tường kiên cố mình xây bấy lâu nay đang từng chút từng chút một sụp đổ.
…
Ba người ra khỏi thang máy, Vu Duệ thấy Phó Hân không vào nhà mà lại ôm bó hoa ngồi xổm xuống đất thì hỏi: “Sao lại ngồi ngoài này?”
“Sáng nay đi vội, tôi quên mang chìa khoá.”
Vu Duệ vừa mở cửa nhà mình thì Phó Hân túm góc áo cô hỏi: “Nè, cho ăn ké một bữa được không?”
Thái độ nói chuyện kiểu gì đây? Đã xin cơm lại còn kiêu căng vô lễ như vậy?
Không làm khó con bé thì đúng là có lỗi với bản thân.
Vu Duệ phẩy tay đuổi cháu trai về phòng, còn mình thì đứng dựa lưng vào cửa, ung dung nhàn nhã nhìn Phó Hân.
“Tiểu ăn mày, thử nói xem thái độ này có xứng đáng bị bỏ đói không?”
Trước mặt cô lập tức xuất hiện màn trình diễn cún con xin ăn.
…
Lúc Phó Uyên về đến nhà là đã gần 4 giờ chiều.
Bước ra khỏi thang máy, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn cửa nhà đối diện, sau đó mới tìm khoá mở cửa nhà mình.
Anh còn chưa vào nhà, cánh cửa đối diện đã bất ngờ bật mở.
Phó Uyên nghe thấy tiếng động thì xoay đầu lại, vừa lúc thấy Vu Duệ đẩy Phó Hân ra khỏi cửa.
“Anh trai em về rồi, lăn về nhà mình đi.
Đã ăn nhờ ở đậu lại còn không biết điều, mở nhạc ầm ĩ không cho ai nghỉ ngơi, nhức đầu chết đi được.”
Phó Uyên liếc nhìn Vu Duệ một cái, tóc cô hình như mới làm xoăn lọn to, váy hoa màu sắc thanh nhã nhưng khoét ngực hơi sâu, phong phạm vô cùng thục nữ lại pha chút gợi cảm.
Cô cong môi cười cười với anh, thản nhiên quăng ra lực công kích vô cùng đáng sợ, đến mức hormone nam giới của anh tiết ra mạnh mẽ.
Người phụ nữ đáng đánh này rất biết cách phát huy sức quyến rũ của mình!
Trở về nhà, Phó Uyên nhìn bó hoa trong tay em gái, nhíu