Phó Uyên tắm xong thay một bộ quần áo công sở, đeo lại đồng hồ thì thấy gần 9 rưỡi rồi.
Anh vừa mới cầm điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi, không rảnh nhìn tên trên màn hình mà bắt máy luôn.
“Đối tượng hôm qua thế nào? Chẳng thấy í ới gì? Nếu không thích cũng không sao, chị đây kêu lão Tống giới thiệu người khác cho cưng.” Giọng của một người phụ nữ oang oang bên tai.
Đối phương nói linh tinh gì đó nghe không hiểu, anh cho rằng người ta gọi nhầm số, nhíu mày trực tiếp cúp máy.
Đến lúc lấy điện thoại ra khỏi tai, anh mới nhìn thấy ba chữ Tiểu Yên Tử.
Chân mày càng nhíu chặt hơn, anh suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra người quen nào có cái tên này.
Phó Uyên nghi hoặc mở máy kiểm tra lại số điện thoại, lại phát hiện face ID không khớp, thử nhập mật mã bằng số cũng không chính xác.
Lúc này anh mới ý thức được đây không phải máy của mình, cho dù mẫu mã và màu sắc giống hệt, thậm chí ốp điện thoại, nhạc chuông cùng với hình nền mặc định cũng y xì đúc.
Nếu anh đoán không nhầm thì khả năng rất cao là Vu Duệ cầm nhầm điện thoại của anh.
Thật ngoan, đã biết đường đổi cái bài nhạc chuông dành cho trẻ con đó về nhạc chuông mặc định rồi!
Tiếng chuông lần nữa vang lên, vẫn là người ban nãy gọi đến.
Phó Uyên vừa nghe máy, người kia đã sốt sắng hỏi: “Chuyện gì thế? Sao tự nhiên cúp ngang?”
Anh trả lời như tổng đài chăm sóc khách hàng: “Xin chào? Cô là?”
Đầu dây bên kia đột nhiên lặng thinh, nửa ngày trôi qua vẫn không có tiếng đáp lại.
Phó Uyên cũng không tắt máy, nghi hoặc nhìn lại màn hình, xác định cuộc gọi vẫn đang được kết nối bình thường mới lặp lại: “Xin chào?”
Lúc này rút cục cũng có tiếng nói vọng ra, người phụ nữ tên là Tiểu Yên Tử ngập ngừng hỏi: “Xin chào, đây có phải số của Vu Duệ không?”
Phó Uyên nghe thấy tên Vu Duệ, rút cục đã có thể khẳng định giả thiết người phụ nữ kia cầm nhầm điện thoại là hoàn toàn chính xác.
Việc này chỉ có thể trách iPhone bây giờ quá phổ biến, xác suất đụng hàng cao đến đáng sợ, hơn nữa điện thoại của Phó Uyên và Vu Duệ bề ngoài giống hệt nhau, vì vậy càng dễ nhầm lẫn.
Anh im lặng mấy giây, tiếp theo dùng giọng điệu hết sức tự nhiên trả lời: “Tôi là Phó Uyên, lúc sáng sớm Vu Duệ đi vội quá, cầm nhầm điện thoại.”
“Cái gì?”
“Tôi và Vu Duệ cầm nhầm điện thoại di động của nhau.” Phó Uyên kiên nhẫn giải thích lại lần nữa, còn tốt bụng muốn chuyển lời đến chính chủ.
“Cô có gì cần dặn dò không?”
Bạch Yên sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
“À à… không có gì đâu, tôi gọi… gọi số nhà hàng của cô ấy cũng được.”
Dứt lời, cô lập tức cúp máy.
Phó Uyên cầm điện thoại Vu Duệ xoay tới xoay lui, không biết trong đầu nghĩ đến chuyện gì, khoé môi bỗng hơi cong lên thành nụ cười.
Lúc ngồi trên xe, anh lại nhận được điện thoại, vốn dĩ định lờ đi, nhưng đôi con ngươi bỗng co lại khi nhìn thấy cái tên Tôn Địch.
…
Vu Duệ vừa bước chân vào nhà hàng thì điện thoại trong túi xách đổ chuông.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị một cái tên xa lạ – Tô Niên.
Mình có quen với người nào họ Tô tên Niên sao?
“Giám đốc, anh vẫn chưa đến công ty à? Anh có hẹn ăn cơm với Giám đốc Cao bên công ty vận tải lúc 11 rưỡi, anh không quên lịch trình đấy chứ?”
“Anh tìm ai vậy?” Vu Duệ rụt rè hỏi ngược lại.
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Vu Duệ thì vô cùng sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh nói: “Xin chào, tôi là thư kí của Giám đốc Phó, cô có thể đưa điện thoại cho anh ấy không?”
Vu Duệ lẩm bẩm với vẻ hoài nghi: “Giám đốc nào cơ? Đây là điện thoại của tôi mà? Hình như anh nhầm số rồi, giám đốc Phó gì đó, tôi đâu biết là ai…” Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua, đầu óc cũng theo đó mà tỉnh táo trở lại.
“Giám đốc Phó? Phó Uyên?”
“Đúng rồi, thưa cô.”
Vu Duệ sợ xanh mặt, lập tức cúp ngang, lóng ngóng kiểm tra điện thoại trên tay.
Khi thấy cả face ID lẫn mật mã đều không khớp, rút cục cô cũng nhận ra đây chắc chắn không phải máy của mình.
Điện thoại của cô từ trước đến nay luôn nằm đầu tiên trong danh sách vật bất ly thân, ngoài mấy tiếng đi ngủ ra thì không khi nào không cầm trên tay, chỉ có buổi tối hôm qua lăn lộn với Phó Uyên là chẳng có thời gian động đến.
Lúc ngủ, hai người đều vứt điện thoại ở đầu giường.
Thôi xong, vơ nhầm điện thoại rồi!
Mãi đến lúc ý thức được vấn đề cực kì nghiêm trọng này, cô chợt phát hiện ra một chuyện khác còn nghiêm trọng hơn.
Đối với việc phụ nữ nghe điện thoại của ông chủ, vị thư kí Tô nào đó có phản ứng nhanh nhạy như thể đã gặp phải nhiều lần, xem ra trong quá khứ đã luyện nhiều thành thói quen, xử lí rất thuần thục, cũng rất chuyên nghiệp.
Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện riêng.
Vu Duệ lái xe về nhà, nào ngờ Phó Uyên đã đi làm rồi.
Cô tức tốc quay lại nhà hàng, mượn máy nhân viên gọi vào số của mình không biết bao nhiêu cuộc, nhưng chẳng có ai nghe máy.
Mãi đến gần 11 giờ trưa, điện thoại của cô chính thức “ngoài vùng phủ sóng”, có lẽ là bị người ta tắt máy, cũng có thể là do hết pin sập nguồn.
Vu Duệ quyết định chạy thẳng đến trụ sở công ty của Phó Uyên, không ngờ lúc lái xe lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Ban đầu, bởi vì đang cầm nhầm điện thoại nên cô không định nghe, nhưng đối phương gọi ráo riết 3 4 cuộc như lửa xém lông mày, Vu Duệ đành phải bắt máy.
Tự nhiên phát sinh chuyện quạ đen như thế này, khẩu khí của cô cũng không được tốt lắm: “Chào!”
Tín hiệu vừa kết nối, người kia còn chưa nói câu nào đã cười khẽ một tiếng, nghe mà rợn cả tóc gáy.
Vu Duệ cảm thấy đối phương quỷ dị như thế, bèn cà lăm hỏi: “Ai… ai vậy hả?”
Đầu dây bên kia vọng lại hai chữ: “Phó Uyên.”
“Phó Uyên nào?” Vu Duệ buột miệng thốt ra, nói xong lập tức nhận ra mới vừa rồi mình lỡ lời, không kịp hắng giọng đã mắng xối xả.
“Họ Phó, đầu anh bị kẹp cửa à? Biết là nhầm điện thoại sao không chờ tôi quay lại đổi? Cứ thế ung dung cầm điện thoại của người ta đi mất, lại còn không thèm nghe máy?”
Phó Uyên dùng giọng điệu bình chân như vại trả lời: “Hóa ra là cầm nhầm thật, anh còn tưởng em cố ý để có cớ gặp anh cơ.
Em đó, làm anh tưởng bở mất rồi.”
Vu Duệ bị lời lẽ của Phó Uyên chọc cho tức điên.
“Mặt anh bẩm sinh đã dày như vậy rồi hả? Ai muốn gặp anh?”
“Đương nhiên.” Phó Uyên nghiêm túc thảo luận.
“Anh còn phải dựa vào cái mặt dày này để kiếm cơm cơ mà? Đêm qua không phải kiếm được từ chỗ em rồi đó sao?”
Vu Duệ tức hộc máu, lập tức ăn miếng trả miếng: “Đúng ha, anh không đi bán dâm đúng là lãng phí tài nguyên!”
Phó Uyên bật cười.
“Em để lại nhiều tiền như thế, xem ra biểu hiện trên giường của anh tương đối tốt?”
Lúc này Vu Duệ mới biết thế nào gọi là tự ném đá vào chân mình, cô không còn hơi sức đâu mà hát tuồng với anh, đành vuốt ngực nén giận.
“Anh đang ở đâu? Tôi đến đổi điện thoại.”
“Nhà hàng Kim Hiên.
Chuyên tâm lái xe đi, anh cúp đây.”
“Sao anh biết…” Bốn chữ “tôi đang lái xe” còn chưa kịp nói ra, tín hiệu kết nối đã bị ngắt.
Ngang nhiên cúp điện thoại của phụ nữ trong khi đối phương còn chưa nói xong? Thể loại đàn ông gì đây? Khuyết tật phong độ hả?
May mà Kim Hiên cách chỗ cô không xa, nếu không cô nhất định liều chết với Phó Uyên.
Vu Duệ vừa đến nơi đã có nhân viên phục vụ ra đón, cung cung kính kính dẫn cô vào phòng riêng.
Lúc này Phó Uyên đang nhàn nhã uống rượu, khoé mắt chân mày đều là ý cười, xem ra vô cùng cao hứng.
Nhà hàng ẩm thực Quảng Đông với 1 sao Michelin này thiết kế theo phong cách cổ điển sang trọng, toạ lạc trên tầng 53 khách sạn 5 sao The Ritz-Carlton nên sở hữu view cực kì đẹp, chưa kể phòng riêng vừa yên tĩnh vừa thoáng đãng, trên bàn tròn bày mấy món ăn trang trí rất tinh xảo.
Vu Duệ liếc nhìn một cái, thấy ngoài Phó Uyên còn có một người đàn ông trung niên đầu hói mặc Tây trang, cô khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Cảm nhận được người kia nhìn chòng chọc mình như đang dò xét, đáy lòng Vu Duệ ngay tức khắc dâng lên dự cảm bất thường.
Trong phòng có người ngoài, cô cũng ngại nói chuyện riêng, bèn nặn ra một nụ cười hiền hoà giả tạo rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Uyên, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai anh: “Đưa tôi điện thoại.”
Phó Uyên giả điếc, thản nhiên choàng tay qua eo cô, làm cho Vu Duệ nổi cả da gà, lưng duỗi thẳng tắp.
Cô quay đầu liếc anh một cái, ý bảo anh mau buông tay.
Anh không chỉ phớt lờ động tác của cô mà còn cố ý dùng giọng điệu dỗ dành với âm lượng không lớn không