Dáng vẻ quy củ dạo gần đây của Phó Hân làm cô Tả nguôi giận không ít.
Mặc dù trong chiếc ba lô đắt tiền của nữ sinh phản nghịch này chẳng biết đựng được bao nhiêu sách vở, lại còn thường xuyên đeo lệch một bên vai trông rất bất cần, nhưng cô Tả nhìn thế nào cũng thấy giống học sinh bình thường hơn trước đây rồi.
Đáng mừng nhất chính là Phó Hân ngoài đi học đều đặn còn chịu làm bài tập về nhà.
Trước ngày đi du lịch một hôm, kết quả xếp hạng cuối tháng của toàn khối 11 được công bố, Phó Hân bất ngờ nhảy vọt từ hạng 375 trên 400 lên thẳng hạng 198, làm cô Tả vô cùng phấn khởi, còn đặc biệt khen ngợi mấy câu trước lớp.
“Điểm thi tháng này của bạn học Phó Hân rất khá, nhưng cũng đừng vì thế mà chủ quan.
Phải tiếp tục ôn tập thật chăm chỉ, từ giờ đến cuối năm cố gắng giữ vững phong độ, biết chưa?”
Phó Hân lười biếng đứng thẳng lưng, tuy được giáo viên chủ nhiệm tuyên dương nhưng vẻ mặt thờ ơ ngàn năm không đổi lại chẳng có chút biểu hiện hào hứng nào.
Cô Tả trở lại văn phòng giáo viên soạn giáo án, cô Giang chủ nhiệm lớp 11-6 đi ngang qua, tốt bụng đặt một tách trà lên bàn làm việc của cô.
“Cô Tả, tôi nghe nói gần đây Phó Hân lớp cô đã cải tà quy chính, thành tích học tập cũng có khởi sắc.
Kì thi tháng này em ấy xếp hạng bao nhiêu toàn khối vậy?”
“Tạm ổn, vẫn cần phải cố gắng nhiều lắm.” Cô Tả cười khiêm tốn.
“Từ hạng 375 gần chót nhảy lên hạng 198, chen được vào top 200 của khối, cũng chỉ gọi là tiến bộ chút ít thôi.”
Cô Giang cười khan.
“Lên tận hơn 170 hạng cơ mà, phải gọi là rất tiến bộ ấy chứ.
Cô Tả, cô truyền cho tôi một ít bí kíp đi, làm thế nào mà cô kéo học lực của em ấy từ dưới đáy vực lên được mặt đất hay vậy?”
“Tôi nào có bí kíp gì đâu, là do em ấy vốn thông minh, lại có lòng muốn nỗ lực học tập đấy chứ.
Nếu như em ấy quyết tâm chống đối thì bảo ban mấy cũng bằng thừa thôi.” Cô Tả nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp.
“Cũng có thể là do tôi xếp học sinh top 1 khối ngồi cạnh Phó Hân đã làm nâng cao tinh thần học tập của em ấy.
Nếu cứ để em ấy ngồi một mình hoặc ngồi cạnh học sinh kém thì mãi mãi không thể tiến bộ được.”
“Vi Nam phải không? Xem ra quan hệ của hai đứa rất tốt.” Cô Giang gật gù cảm thán.
“Có khi nào yêu sớm rồi không?”
Cô Tả cười méo xệch, mấy giây sau mới hoảng hồn lắc đầu phủ nhận.
“Không thể nào! Vi Nam thì tôi không dám chắc, nhưng học sinh cá biệt như Phó Hân có thể làm bất kì chuyện gì ngoại trừ yêu sớm.
Từ khi chuyển vào đến giờ con bé đã nhận đủ các loại hình phạt của nhà trường, chỉ có thư tình là chưa bao giờ nhận được thôi.”
“Tôi biết, nhưng cô vẫn nên đề phòng thì hơn, học sinh thời nay trưởng thành sớm hết rồi mà.
Con bé Phó Hân này vốn xinh xắn cao ráo, nếu tính cách nó hiền lành hoà nhã thì có khi mấy đứa nam sinh xếp hàng theo đuổi rồi ấy chứ.
Nhắc mới nhớ, lớp tôi chủ nhiệm cũng có một đôi yêu sớm bị phát hiện, tôi nghĩ tới nghĩ lui, rút cục cũng không báo lên ban giám hiệu.
Học sinh trường này rất nhiều thành phần là con ông nọ bà kia, đắc tội chúng nó khác gì đắc tội bố mẹ chúng nó đâu, người làm giáo viên chúng ta nhiều phen tức lắm mà vẫn phải ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn đấy thôi.” Cô Giang nhấp một ngụm trà rồi say sưa kể tiếp.
“Tôi quyết định mời phụ huynh hai bên đến nói chuyện, không hiểu sao hai đứa chúng nó bị cha mẹ cấm đoán mà vẫn lén lút qua lại được, đến người lớn cũng phải bó tay.”
“Sau đó thì sao, cô xử lí thế nào?” Cô Tả hôm nay đặc biệt đến quan tâm đến vấn đề này, ngay lập tức hỏi.
“Còn thế nào nữa, đành phải mở một mắt nhắm một mắt chứ sao? Tôi cũng hết cách, chỉ có thể bắt hai đứa nó cam kết không được đi quá giới hạn thôi.”
Cô Tả nghe vậy liền im lặng uống cạn tách trà rồi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng không tránh khỏi cảm giác nặng nề.
Tin đồn Vi Nam thích thầm nữ sinh nào đó đã lan truyền ra khỏi phạm vi lớp 11-2 của cô được một thời gian rồi.
Không biết ai mồm năm miệng mười buôn dưa, một đồn mười, mười đồn trăm, kết quả là tin đồn bay đến tận tai cô.
Cô Tả đi dạy nhiều năm, đã gặp qua rất nhiều trường hợp yêu sớm.
Thời đại công nghệ 4.0 sắp lên 5.0, xã hội lẫn kinh tế và kĩ thuật phát triển ngày càng chóng mặt, ngay cả con người cũng vậy.
Việc trẻ em có xu hướng dậy thì sớm, tò mò với thế giới của người lớn dẫn đến yêu sớm cũng là điều dễ hiểu.
Giáo viên lẫn phụ huynh bây giờ cũng đã tâm lí hơn xưa, không còn khăng khăng chia rẽ uyên ương nữa.
Theo như trực giác của một người làm nhà giáo và cũng là của một người mẹ có con trong độ tuổi dậy thì ưa nổi loạn, cô Tả âm thầm suy đoán, rất có thể đối tượng yêu sớm của Vi Nam chính là Phó Hân.
Thế nhưng Phó Hân dạo này đột nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường, thành tích học tập cũng đi lên, chắc chắn là nhờ Vi Nam ở bên cạnh động viên khích lệ.
Trong trường hợp này thì hai đứa trẻ yêu sớm lại giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, thậm chí tình hình của Phó Hân có vẻ còn đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn nữa.
Đối với tư cách là một giáo viên, cô Tả biết mình không làm tròn trách nhiệm, nhưng đối với tư cách là một người ngoài cuộc thấu tình đạt lí, cô không muốn cũng không thể chạy đi ngăn cản.
Nhưng cô vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao thì Vi Nam vẫn là nam sinh ưu tú, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường, trong khi yêu sớm lại là điều không nên có ở lứa tuổi học sinh.
Chuông tan học reo vang, cô Tả đứng ngoài cửa lớp vẫy vẫy Phó Hân, bảo cô tới văn phòng giáo viên một chuyến.
“Cả em nữa, Vi Nam!”
Bạn học trong lớp chỉ nghĩ đơn giản là giáo viên chủ nhiệm muốn trao đổi với hai người về vấn đề học tập, mọi người nhanh chóng quay lại xôn xao thảo luận về chuyến đi ngày mai.
Trong văn phòng giáo viên, ngoài cô Tả và hai đương sự thì chỉ còn lại hai ba thầy cô, tất cả đều đang cắm cúi viết lách, không ai chú ý về ba người góc bên này.
Cô Tả hơi mím môi, ánh mắt thăm dò đảo qua đảo lại giữa hai người, sau đó trực tiếp mở miệng hỏi thẳng: “Cô thấy dạo này mối quan hệ giữa hai em rất tốt, ngày nào cũng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng nhau ôn bài.
Hai em đang hẹn hò có phải không?”
Phó Hân lập tức đứng thẳng lưng, đang định thề thốt phủ nhận thì Vi Nam đã dõng dạc thừa nhận: “Vâng ạ, em theo đuổi Phó Hân trước.”
Giọng nói của cậu vừa vững vàng vừa kiên định, thế nhưng các đầu ngón tay giấu trong túi áo khoác đồng phục đã siết chặt đến nỗi bắt đầu chuyển sang màu trắng bệch.
Trước câu trả lời không hề do dự của Vi Nam, quả thực cô Tả có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, cậu học sinh này ngoại trừ học hành sẽ không làm những chuyện thừa thãi hoặc không phù hợp.
Nhưng khi nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy Vi Nam trả lời như thế mới đúng với tính cách của cậu.
Cậu vẫn luôn là một học sinh xuất sắc nổi bật nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, trái lại rất thân thiện hoà nhã, cũng cực kì có trách nhiệm với hành vi và lời nói của mình.
“Vi Nam, em có biết mình đang làm gì không?”
“Em biết ạ.” Vi Nam cụp mắt, hết sức bình tĩnh nói.
“Em cũng biết cô chắc chắn sẽ hỏi em câu này, em xin phép trả lời trước.
Em nhận thức rất rõ đây là tình yêu nam nữ chứ không phải tình bạn thông thường.”
“Vậy em có biết cô gọi hai em đến đây để làm gì không?” Cô Tả hít thật sâu một hơi rồi mới hỏi tiếp.
“Em biết, em sẽ không chia tay.” Vi Nam không biết cô Tả đang nghĩ gì, thành ra hấp tấp hiểu sai ý cô.
“Ý cô không phải thế.” Giọng nói của cô Tả nhẹ nhàng hơn phần nào.
“Cô chỉ muốn hỏi hai em có biết yêu sớm có ý nghĩa như thế nào với bản thân không? Hai em đã từng suy xét đến việc yêu đương vào độ tuổi này là thiếu trách nhiệm với tương lai của mình chưa? Các em vẫn chỉ là mấy cô bé cậu bé 16 17 tuổi đầu, vẫn chưa học hết phổ thông, đến tiền tiêu