Vu Duệ liếc nhìn túi lớn túi nhỏ mới mua trong tay “cu li” Phó Uyên, ngước mắt len lén ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Phó Uyên lúc ở công ty và ngày thường không giống nhau lắm, phần lớn lúc đi làm anh mặc Tây trang, có đôi khi là áo phông quần jeans.
Nhưng ở nhà anh thường xuyên mặc đồ thể thao, dáng vẻ khoẻ khoắn trẻ trung hơn nhiều so với sơ mi quần Tây cắm thùng.
Nghĩ đến thân hình cường tráng màu đồng cuồn cuộn cơ bắp và lồng ngực rắn chắc bên dưới bộ đồ Adidas của anh, Vu Duệ xấu hổ cắn môi, vội vàng nhìn đi nơi khác.
Vu Duệ quay đầu đi đúng lúc Phó Uyên ngoảnh sang nhìn cô, ánh mắt của anh chăm chú lại có chút nóng bỏng.
Phó Uyên nhìn những cặp đôi khoe ân ái giữa chốn đông người, đột nhiên rất muốn học bọn họ hôn Vu Duệ một cái.
Anh nhìn vành tai hơi đỏ của cô, cúi đầu nói chuyện với Vi Nam để đánh lạc hướng ham muốn của bản thân: “Nam Nam, bình thường dì cháu thích những gì?”
Vi Nam trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ: “Dì cháu thích shopping, đặc biệt là túi xách và trang sức, thích được tặng hoa, thích đi spa với dì Bạch Yên.
Dì thích ăn cay, chocolate nguyên chất, món Nhật, đồ ăn vặt vị rong biển.
À, dì cháu ghét ăn hành lá, nhưng hành Tây thì không vấn đề gì.”
Vu Duệ: “???”
Hình như trong nhà cô nuôi nhầm một tên phản đồ…
Tên phản đồ không hề ý thức được bản thân đang bán đứng dì của mình, lại còn rất nghiêm túc nói tiếp: “Dì cháu nấu ăn ngon nhưng mà rất ghét lau nhà, cháu thường nghe thấy dì ấy mắng cây lau nhà.”
Tên phản đồ này đúng thật là không biết trời cao đất dày, nhưng dù sao thằng bé cũng là cháu trai của mình, lớn lên lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó có làm bất kể chuyện gì cô cũng không thể nào tức giận được.
Thằng bé lại còn cao hơn cô cả một cái đầu, Vu Duệ càng không thể xách lên đánh một trận.
Phó Uyên nghe Vi Nam nói thế thì bật cười, giọng điệu mang theo vài phần chiều chuộng: “Chắc dì cháu coi cái cây lau nhà thành chú, mắng yêu đấy.”
Vu Duệ lập tức trợn mắt lườm anh.
“Phó Uyên, đừng có dạy hư trẻ con.”
Có lẽ hôm nay tên phản đồ quyết tâm đẩy cô xuống hố lửa, bởi vì thằng bé này tiếp tục liến thoắng: “Có một chuyện rất kì lạ mà cháu quên chưa kể, hôm sinh nhật không biết ai tặng dì cháu một đoá hoa hồng 99 bông.
Dì ấy ôm về cắm vào cái bình sứ Thanh Hoa đẹp nhất nhà, ngày nào cũng thay nước cho nó.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, dì ấy đều nhận được hoa tươi, nhưng lại không thèm đoái hoài gì cả, thậm chí còn để quên trên bàn phòng khách mấy ngày trời.
Chú Phó, đến hoa mà cũng bị phân biệt đối xử sao?”
Vu Duệ nghe thấy người đàn ông đi bên cạnh cười khẽ một tiếng.
“Không phải, dì cháu chỉ phân biệt đối xử người tặng hoa thôi.
Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi đó mà.”
Vi Nam gật gù ra vẻ đã hiểu.
“Ồ, vậy thì đoá hoa được sủng ái đó là của…” Còn chưa nói hết câu, cậu đã ôm tai la oai oái.
Cho dù không nhìn Phó Uyên, Vu Duệ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh đang dừng trên người mình.
Một luồng khí nóng chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân, cô chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là máu mủ tình thâm nữa, trực tiếp vươn tay nhéo tai Vi Nam, vô cùng hung dữ nói: “Câm miệng!”
Một lúc lâu sau, Vi Nam vẫn đắm chìm trong câu nói “Câm miệng!” của dì mình.
Từ bé cậu đã thân với dì nhất nhà, bây giờ cậu lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy dì nổi nóng đến mức động tay động chân với mình, cho nên vô cùng thận trọng liếc nhìn sắc mặt Vu Duệ, sau đó chủ động nhận lỗi: “Dì ơi, tuy cháu không biết cháu sai ở đâu, nhưng dì đừng giận cháu nhé.”
Đây chẳng phải là ví dụ điển hình của câu nói “Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu dốt.” hay sao? Thôi bỏ đi!
Vu Duệ tự cảm thấy mình vừa mới phản ứng hơi quá, sợ là đã làm tổn thương đến cháu trai rồi, bèn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Ngốc, dì không giận cháu đâu.”
“Vậy tại sao dì lại mắng cháu?” Cậu ấm ức hỏi.
Vu Duệ đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào, đành trả lời qua loa: “Cháu còn nhỏ, nhiều chuyện như thế làm gì? Cái cháu cần quan tâm bây giờ là bài tập lượng giác và hình học không gian kìa.”
…
Trên đường trở về khách sạn, Lâm Quang Đạo ngựa quen đường cũ, vừa mới lên xe đã lại bắt đầu nói đủ thứ chuyện với Vu Duệ, nhưng lần này có người không chịu để yên nữa.
Xe xuất phát chưa đầy 5 phút, Phó Uyên bỗng nghiêng người dựa đầu lên vai Vu Duệ, sau đó nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cả Vu Duệ và người đàn ông họ Lâm nhất thời rơi vào im lặng…
Dọc đường, xe dừng lại ở một trạm thu phí, bên cạnh có cửa hàng đồ ăn nhanh.
Cái vai trái đáng thương của Vu Duệ đã tê cứng vì mỏi, nhưng người nào đó vẫn đang ngủ nên cô không dám duỗi tay.
Lâm Quang Đạo thấy vậy, thấp giọng thì thầm hỏi cô: “Anh Phó ngủ say quá, chắc là mệt lắm.
Cô đừng đánh thức anh ấy.”
Vu Duệ cũng thì thào đáp lại: “Mấy hôm nay di chuyển suốt, người tuổi cao sức yếu như anh ấy chơi không nổi nữa.”
Lâm Quang Đạo nhìn Phó Uyên bằng ánh mắt đầy cảm thông, gật đầu nói với Vu Duệ: “Đợi tôi một lát, tôi đi mua gì đó cho cô ăn.”
“Không cần.” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút âm điệu ngái ngủ vang lên bên tai Vu Duệ.
Phó Uyên ngồi thẳng người dậy, bẻ cổ răng rắc rồi nói: “Chúng tôi đi ăn với nhau, không dám làm phiền anh Lâm.”
Ba người xuống xe đi vào quán ăn, thấy Vu Duệ vừa đi vừa liên tục xoa bóp bả vai trái, Phó Uyên liếc sang nhìn cô một cái, quan tâm hỏi: “Mỏi lắm à?”
Cô hậm hực trả lời: “Chứ sao nữa?”
Anh trầm ngâm trong giây lát rồi thở dài nói: “Xem ra lúc về không dựa vào em được nữa rồi.”
Cuối cùng tên đàn ông thối nhà anh cũng có chút lương tâm!
“Thế thì đổi sang vai phải vậy.”
“…”
“Vu Duệ, người xưa có câu kính già yêu trẻ!”
Kính già yêu trẻ? Kính già yêu trẻ…
Ha, thì ra tên khốn này đã tỉnh dậy từ lâu rồi, lại còn nghe trộm cô và anh Lâm nói chuyện.
…
Khách sạn Vu Duệ nghỉ lại có bể bơi bốn mùa trên tầng 7, du khách có thể lên bơi lội miễn phí.
Cả đêm hôm qua lăn lộn trên giường, sáng dậy lại phải đi bộ liên tục, tối nay Vu Duệ không ra ngoài chơi mà lên tầng thượng khách sạn uống rượu nghe nhạc sống, lại cố ý chọn lúc bể bơi gần đóng cửa mới đi thang máy xuống.
Cô vào phòng thay đồ dành cho nữ thay đồ bơi, khoác thêm áo choàng tắm rồi đi ra bể bơi.
Giờ này đúng là đã không còn ai nữa, trời lạnh nên Vu Duệ cũng không định bơi quá lâu, chỉ định ngâm nước nóng một lát cho thư giãn gân cốt rồi về đi ngủ.
Cô cởi áo choàng tắm, làm vài động tác khởi động rồi vịn cầu thang từ từ đi xuống, ai biết vừa mới đi được hai bước thì vùng nước ngay dưới chân đột nhiên nhô ra một cái đầu người, làm cô hoảng hốt hét ầm lên.
Buổi tối, thấy cửa phòng Vu Duệ đóng kín mít, gọi điện cho cô lại không ai nghe máy, Phó Uyên cảm thấy hơi chán nên ngồi xem TV một lúc rồi đi bơi.
Bơi hết vài vòng, lúc lặn xong chuẩn bị lên bờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ, anh vuốt tóc lên trán rồi lau nước trên mặt.
Tầm nhìn vừa rõ ràng hơn, anh đã nhận ra ngay người đến không ai khác ngoài Vu Duệ.
Vu Duệ vừa thấy người doạ mình suýt vỡ tim là ai liền bắt đầu mắng xối xả: “Con mẹ nó Phó Uyên, đầu anh có bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt đến đây lặn?”
Phó Uyên sải tay bơi đến gần cô, cười hỏi: “Dọa em à?”
Vu Duệ dám thề rằng trong mắt tên đàn ông này toàn là ý cười.
Cười cái rắm!
Nửa người dưới của Phó Uyên vẫn còn ở dưới nước, cơ ngực căng chặt, cơ bụng rắn chắc, vai rộng eo thon cùng làn da khoẻ khoắn nam tính ướt đẫm nước như được phủ một lớp nhũ bóng loáng, nhìn thật mê người.
“Nói thừa.” Vu Duệ hậm hực đáp.
“Sao muộn thế này mới đi bơi?”
“Liên quan gì đến anh?” Vu Duệ vẫn còn chưa hết sợ, vì thế mà ngữ khí không được tốt cho lắm.
Cô nói xong liền muốn lên bờ, lại bị Phó Uyên vươn tay nắm lấy cổ chân.
Cô trừng mắt nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
“Làm em?” Phó Uyên nhếch miệng cười.
Vu Duệ cố gắng giãy giụa, nhưng cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
“Tôi cảnh cáo anh, anh lập tức buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.”
“Anh cứ không buông đấy.
Em thích thì cứ hét to lên, để người ta chạy đến xem phim người lớn miễn phí.”
“Anh nghĩ tôi không dám đúng không? Cứ…”
Chữ “cứu” còn chưa nói xong, cô đã bị Phó Uyên kéo mạnh một cái, kéo cô ngã thẳng xuống nước.
Anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, tránh cho cô uống vài ngụm nước bể bơi.
Cái bể bơi này không sâu, Vu