Lúc Vu Duệ tỉnh, Phó Uyên vẫn còn ngủ say, cô liền nằm nghiêng ngắm nhìn anh thật cẩn thận, dùng ánh mắt phác thảo từ xương lông mày đến sống mũi, chầm chậm lướt xuống cánh môi khẽ mím chặt bên dưới, cuối cùng dừng lại ở quai hàm cương nghị.
Nhìn một lát, dường như chưa đã nghiền, cô bất chợt vươn tay ra nhẹ nhàng đụng vào hàng mi dài của anh, chỉ thấy mí mắt Phó Uyên khẽ động, nhưng người thì vẫn không tỉnh lại.
Vu Duệ thấy chơi rất vui nên cứ lặp đi lặp lại động tác này không biết chán, nhất thời không phát hiện ra khóe miệng người nào đó đã cong lên thành một đường vòng cung rất nhỏ.
Nghịch chán chê, lại sợ anh tỉnh giấc, Vu Duệ không táy máy nữa, cô cẩn thận từng li từng tí gỡ cánh tay Phó Uyên đặt trên eo mình ra, xốc chăn xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho trợ lí, phân phó công việc ngày hôm nay.
Xong xuôi đã là gần 9 giờ, Vu Duệ quay trở lại giường, nhéo mũi Phó Uyên gọi anh dậy.
Phó Uyên chỉ hơi trở mình một chút chứ không hề có ý định rời giường, Vu Duệ đành phải cúi xuống, dùng hai tay giữ khuôn mặt anh.
Phó Uyên vẫn không chịu mở mắt, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Anh buồn ngủ lắm, cho anh ngủ thêm đi.”
Vu Duệ cũng không muốn ép buộc, đang muốn đứng dậy, Phó Uyên lại dùng một tay kéo cô nằm xuống bên cạnh anh, duỗi tay ôm cô vào trong lồng ngực, không quên kéo chăn bông trùm kín người cô.
“Hôm nay là chủ nhật, dậy sớm làm gì?”
Vu Duệ nắn nắn cằm anh, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Làm chủ là không có ngày nghỉ, anh có phải ông chủ không thế?”
Phó Uyên vươn tay bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, giọng nói trầm khàn mang theo ngữ khí lười biếng.
“Không đi làm nữa, ở nhà làm sâu gạo, để em nuôi anh.”
Thấy anh ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn không quên trêu chọc cô, Vu Duệ lại nhéo hông anh.
“Em không nuôi nổi anh đâu, sao anh càng ngày càng ỷ lại vào em thế hả? Dậy đi kiếm tiền đi.”
Lúc này Phó Uyên mới mở mắt, trong đôi mắt thâm thuý có chứa ý cười.
“Tối qua anh hầu hạ em quá sức, vậy mà em còn không cho anh ngủ nướng.”
Vu Duệ đỏ mặt, khoé môi hơi cứng lại, dùng ánh mắt ai oán lên án hành vi của anh.
“Tối qua anh cứ như ăn phải thuốc kích dục, sao lại không biết xấu hổ mà trách em?”
Phó Uyên nở một cười mờ ám.
“Nếu như em không rên rỉ phối hợp, anh làm sao…”
Anh còn chưa nói xong, cô đã trực tiếp bịt mồm anh lại, thở phì phì mắng: “Tại sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy chứ!”
Phó Uyên thẳng thắn thừa nhận: “Anh đây được vợ chiều hư.”
Vu Duệ nhíu mày.
“Ai là vợ anh?”
Phó Uyên kề sát tai cô, thấp giọng hỏi: “Em nghĩ em sẽ là vợ tương lai của ai?”
“Của chồng tương lai của em chứ ai?” Vu Duệ che miệng cười khúc khích.
“Có khi còn đang học cấp 3 không biết chừng.”
“Em thử nói lại lần nữa xem?” Phó Uyên cắn răng, nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình, sau đó đột nhiên dùng thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói với cô.
“Vu Duệ, chúng ta kết hôn đi!”
Vu Duệ bị lời nói của anh làm cho u mê, chỉ có thể ngơ ngác hỏi lại anh: “Anh nói gì cơ?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Phó Uyên lần nữa nói lời cầu hôn với cô, vẻ mặt dịu dàng mà kiên định.
Trái tim Vu Duệ bỗng đập loạn nhịp, như thể đang bay lên trên không trung khiêu vũ không ngừng.
Trước đây cô luôn bận rộn làm việc, mải miết kiếm tiền, chỉ những chuyện này cũng đã làm cô loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không thừa thời gian suy nghĩ về chuyện kết hôn, không ngờ đã có anh thay cô nghĩ tới.
Nhưng mà bây giờ kết hôn có phải hơi quá nhanh một chút hay không? Từ ngày bọn họ quen biết nhau đến nay vẫn chưa tới nửa năm, thậm chí chính thức ở bên nhau chưa đầy một tháng, Phó Uyên thực sự muốn kết hôn với cô, thực sự muốn cùng cô chung sống cả quãng đời còn lại sao?
Điều này làm cho tâm trạng của cô như đang ngồi trên tàu lượn.
“Em do dự là vì không muốn sao?” Vu Duệ yên lặng khiến cho người nào đó hơi khẩn trương.
Cô dùng sức lắc đầu, trên mặt có vẻ muốn nói lại thôi.
“Em đang lo lắng?” Anh lại hỏi.
“Kết hôn sớm chính là thắt cổ trên cây, em cũng không vội.
Ngược lại là anh, anh đã suy nghĩ kĩ chưa?” Vu Duệ có chút mong chờ hỏi.
“35 năm qua, anh chưa bao giờ suy nghĩ kĩ như vậy.” Anh bình tĩnh nhìn chăm chú từng biểu cảm biến hoá dù là rất nhỏ trên khuôn mặt cô.
Vu Duệ ôm cổ Phó Uyên, tò mò hỏi: “Vội vàng muốn lấy em như thế, chẳng lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em luôn à?”
Phó Uyên cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
“Không đến mức đó, trên đời này anh không tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ngày đó bị em ném tiền vào người, quả thực anh cảm thấy vô cùng ấn tượng, sau này gặp lại lập tức muốn quấn lấy em trêu đùa.”
“Anh không thể nói dối để em vui à?” Vu Duệ bất mãn bĩu môi.
“Đúng đúng đúng, ngay từ lần đầu gặp em anh đã mê em rồi, thấy sắc nảy lòng tham, muốn chiếm em làm của riêng, nguyện một lòng chung thủy không xa rời.” Phó Uyên cân nhắc phản ứng của cô, bất đắc dĩ nói.
“Quá miễn cưỡng.”
Anh bỗng nhìn thẳng vào mắt cô, dùng giọng nói vô cùng kiên định biểu lộ tình cảm với cô.
“Trước khi gặp em, anh luôn nghĩ sự nghiệp mới là thứ mà đàn ông cần theo đuổi, còn kết hôn chỉ là việc hai người xa lạ trở nên quen biết, cùng ăn cơm, cùng ngủ trên một chiếc giường.
Sau khi gặp em, anh mới hiểu rằng tìm được một người toàn tâm toàn ý ở bên nhau cả đời còn quan trọng gấp mấy lần sự nghiệp.
Vu Duệ, gả cho anh được không?”
Vu Duệ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, đồng thời cố gắng cưỡng chế nhịp tim đang đập loạn.
“Phó Uyên, anh nói anh muốn lấy em, nhưng anh chưa bao giờ nói yêu em, cũng chưa bao giờ nói lời lãng mạn với em.”
Hiện giờ giới trẻ nói chuyện yêu đương đều chụp vài tấm ảnh đăng tải lên các thể loại mạng xã hội, đại loại là để có sự chứng kiến và công nhận của bạn bè cùng người thân.
Nhưng hai người hoàn toàn không làm thế, bọn họ chưa bao giờ nói rõ ra rằng anh là bạn trai của em, còn em là bạn gái của anh.
Phó Uyên dùng một ngón tay che miệng cô lại rồi nắm eo cô kéo sát vào người mình, giọng khàn khàn không nhanh không chậm: “Yêu không phải là để nói, yêu là dùng để làm.
Lời lãng mạn cũng chỉ nên dành để nói trên giường.”
Vu Duệ trăm lần không ngờ tới, rõ ràng đang cầu hôn, thế mà người nào đó lại bắt đầu không biết xấu hổ mà đè cô xuống giường lăn một vòng.
Cô bị tên khốn luôn miệng kêu buồn ngủ đó vắt kiệt sức từ trong ra ngoài, đến độ đầu óc cũng choáng váng.
Tên đại lừa đảo!
Khi đã không còn thở hổn hển nữa, Phó Uyên ôm lấy thân hình run rẩy của Vu Duệ trong tay, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Trước đây anh không hề biết gì về tình yêu hay chuyện yêu thương một người phụ nữ, nhưng anh biết em là của anh.
Với tất cả những gì anh có, anh không thể để mất em được.
Anh cho rằng đó không phải bất kì thứ gì khác ngoài tình yêu.
Vu Duệ, anh yêu em.”
Lời nói dịu dàng như mật ong được lấy ra từ trong hũ mật, ngọt thấu tâm can.
“Em cũng yêu anh.” Cô kéo anh xuống miệng mình, nói giữa nụ hôn.
“Đồng ý gả cho anh nhé?” Anh thì thầm trên môi cô.
Vu Duệ lắc đầu, trong mắt lấp lánh nước mắt.
“Sai quy trình, chưa thể gả.”
Cô từng nhìn thấy người ta cầu hôn ngoài đường, trong nhà hàng, thậm chí trong rạp phim, nhưng chưa từng gặp qua màn cầu hôn trên giường như thế này.
Phó Uyên hơi ngẩn ra.
“Quy trình gì?”
Vu Duệ hỏi ngược lại: “Quy trình cầu hôn chứ còn quy trình gì?”
“Em nói thử xem nào.” Cánh tay hữu lực siết chặt lấy cô.
“Em hỏi anh, anh muốn em gả cho anh, vậy mà một bó hoa hồng cũng không có, chứ chưa nói đến nhẫn đâu đấy.
Quá trình cầu hôn trực tiếp bị lược bỏ à? Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến anh vẫn chưa nhận được cái gật đầu đồng ý từ em.”
Ngay cả nhẫn cũng không có, hoa hồng cũng không, thế thì muốn cầu hôn ai?
“Ở độ tuổi của chúng ta, nếu qua lại còn không phải vì mục đích kết hôn thì anh có quyền báo cảnh sát bắt em.”
“…” Cái logic gì đây?
“Anh sắp 40 rồi, đối với anh, thời gian và sức khoẻ là thứ vô cùng quý giá.
Em đã tiêu tốn thời gian lẫn tinh lực của anh, cho nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.
Nếu em không đồng ý, anh sẽ chạy đến cáo trạng với bố mẹ em, để chú dì dạy lại em cách làm người.”
Có ai cầu hôn mà lại uy hiếp đối phương như vậy không!
Cô ho khan một tiếng cắt lời anh.
“Cứ cho là thế đi, tạm thời đặt chuyện trách nhiệm sang một bên.
Nếu anh là em, anh có chịu gả cho người lắm tiền nhưng keo kiệt không?”
Phó Uyên thu lại nụ cười, sửng sốt hỏi: “Anh keo kiệt lúc nào?”
“Anh giàu như vậy, hẳn là có thẻ đen nhỉ? Trong tiểu thuyết đều là tổng tài bá đạo vứt cho tiểu kiều thê một cái thẻ, sau đó bảo cô ấy quẹt thoải mái.
Còn anh thì sao, thường xuyên chạy sang ăn chực ngủ chực nhà em mà chẳng đóng góp cái gì, chỉ biết lăn lộn làm em phát mệt rồi kéo quần lên đi về thôi.”
Phó Uyên bị chặn họng, không nói nên lời.
Vu Duệ tự trọng cao như núi, muốn giúp đỡ cô mà còn phải dùng đến thủ đoạn thiếu minh bạch,