Nghỉ ngơi đủ, hai người rời khỏi bãi đỗ xe đi về phía đường lớn, Vu Duệ nói muốn đến nhà hàng, Phó Uyên lập tức trưng ra bộ mặt oán phu để phản đối.
“Em đừng nói với anh, em quanh năm bận rộn, đến nghỉ lễ cũng bận rộn như thế nhé.”
“Càng là ngày lễ càng đông khách, không có bận nhất, chỉ có bận hơn!” Vu Duệ trả lời như chém đinh chặt sắt.
“Vậy còn anh?” Phó Uyên thật ra cũng không có chấp niệm đối với chuyện nghỉ lễ, chấp niệm duy nhất ở đây chính là người phụ nữ này luôn ưu tiên công việc hơn cả anh!
Vu Duệ nhíu mày nhìn anh, nhếch môi nói: “Không phải em phán xét gì anh đâu, nhưng anh đã là ông chủ lớn của cả một tập đoàn rồi, sao ngày nào cũng rảnh rỗi nghĩ đến chuyện yêu đương thế? Em nói cho anh biết, thời gian là tiền bạc cả đấy.”
Đối với Vu Duệ, tình yêu của người trưởng thành không nhất thiết phải ngày ngày bám dính lấy nhau.
Cô nhớ lúc chị họ Thẩm Vân và anh rể Vi Mặc nhà mình vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương, cả tuần thường xuyên không thấy mặt đối phương, thế mà còn chưa kịp tu thành chính quả đã lòi ra thằng nhóc Vi Nam, cứ thế ở bên nhau mười mấy năm rồi.
Đó là Vu Duệ, còn về phần Phó Uyên, anh cảm thấy đoạn hội thoại này thực sự kì quái, cứ như thể nam nữ chính bị đổi vai cho nhau vậy.
Anh gõ gõ ngón tay lên vô lăng, bất mãn nói: “Em có phải phụ nữ không thế? Có biết lãng mạn là gì không hả? Anh không quan tâm cái gì nhà hàng cái gì nhà xưởng, ngày hôm nay em nhất định phải dành toàn bộ thời gian cho anh!”
Vu Duệ có chút kinh ngạc hỏi: “Hả, để làm gì?”
“Từ ngày quen biết cho đến lúc ở bên nhau, chúng ta chưa hẹn hò lần nào, anh muốn chúng ta làm những việc mà các cặp đôi khác hay làm.” Hai người đều là con người của công việc, tuy nói là yêu đương nhưng bình thường chỉ ăn một bữa cơm bên ngoài rồi về, thoạt nhìn rất có phong thái của một đôi vợ chồng già, còn hẹn hò riêng tư gì gì đó căn bản là chưa từng có.
“Vòng vo một hồi, hoá ra là muốn đi hẹn hò với em hả?” Vu Duệ buồn cười hỏi.
“Bận rộn lâu như thế, không có nhiều thời gian bên nhau, muốn ra ngoài dạo phố với em mà cũng không được sao?” Phó Uyên biết Vu Duệ gần đây rất bận rộn, nhân dịp nghỉ lễ đưa cô đi giải khuây, giúp cô thư giãn một chút.
“Được chứ.” Khoé miệng cô mang theo nụ cười đáng yêu như thiếu nữ mới biết yêu, hiếm khi nũng nịu với anh.
“Vậy anh phải hầu hạ em shopping cho tốt đấy.”
Tự nhiên có cu li tình nguyện đi theo xách đồ, cô phải nhân cơ hội này mua sắm thả ga một phen.
“Nghe theo em hết, hôm nay em muốn đi đâu làm gì, anh đều chiều em.”
Hai người lái xe đến trung tâm mua sắm gần đó, nắm tay nhau đi dạo một vòng.
Đi ngang qua store của Hermès, Phó Uyên chỉ tay vào một cái túi được trưng bày bên trong cửa kính.
“Muốn mua không?”
“Em cũng không phải người tham lam, làm thịt anh một cái là được rồi.” Vu Duệ liếc nhìn cái túi kia, thẳng thắn gật đầu.
Vu Duệ rất giữ lời, thế nhưng dân chơi thực thụ là người không mua nhiều mà chỉ mua quý, vừa bước chân vào cửa hàng đã bừng bừng khí thế nhón lấy một cái túi thuộc dòng limited cực kì đắt đỏ, sau đó bắt đầu phân vân giữa size vừa và size lớn.
Phó Uyên đút tay vào túi quần, hời hợt nói: “Lấy size lớn đi.”
Vu Duệ cắn môi trầm ngâm.
“Hình như hơi quá khổ so với người em.”
Người đàn ông cười như không cười, trực tiếp cầm cái túi size lớn đưa cho nhân viên bán hàng, làm động tác khoát tay cực kì hào phóng.
“Gói cái này cho tôi.” Sau đó mới quay sang nói với Vu Duệ.
“Dù sao thì phần lớn thời gian ra ngoài với em toàn là anh đeo, size lớn mới thích hợp.”
Nhân viên bán hàng nhìn về phía đôi nam nữ, cười tít mắt.
“Thật hâm mộ quý khách có một người bạn trai vừa tuấn tú vừa chiều chuộng bạn gái mình như vậy.”
Vu Duệ không nói lời nào, khóe môi hơi cong lên.
Theo chân nhân viên ra quầy thu ngân, nhìn một dãy số 0 doạ người trên bill, Phó Uyên vẫn ung dung kí tên, từ lúc đi vào cửa hàng cho đến khi thanh toán xong đi ra vẫn luôn giữ phong độ tiêu sái.
Chỉ có điều, khuôn mặt tựa như bắt được vàng của Vu Duệ thực sự khiến anh không nhịn được cười.
“Trông em còn vui hơn cả mẹ đẻ em bé, mê túi thế cơ à?”
“Rõ ràng, túi xách là bạn thân của phụ nữ mà.” Vu Duệ cầm điện thoại chụp mấy kiểu ảnh đăng lên vòng bạn bè, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo đáp lời.
Vu Duệ mua túi xong lại mua thêm vài bộ quần áo, tất cả túi lớn túi nhỏ đều nhét vào tay Phó Uyên, thuận miệng nói: “Cầm giúp em.”
Phó Uyên mí mắt cũng không thèm nhấc, rất tự nhiên cầm lấy.
Bạch Yên thấy Vu Duệ khoe khoang túi xách Hermès to đùng trên vòng bạn bè, suýt nữa đã bị doạ sợ, tức tốc gọi điện tra khảo: “Mẹ ơi, vừa mới xa tao mấy tiếng, mày đã đi mua Hermès limited?”
Vu Duệ nhịn cảm giác sung sướng xuống, nhàn nhạt đáp: “Nhặt được trên đường.”
Bạch Yên dĩ nhiên không tin lời nói dối vớ vẩn của Vu Duệ, vừa hâm mộ vừa ghen tị mà hưng phấn gào thét vào ống nghe: “Tiểu Vu Tử, đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày bánh mỳ nhân thịt rơi trúng đầu! Cái phiếu cơm dài hạn này, mày phải giữ cho chặt vào!”
“Tất nhiên rồi, đùi vàng không để tao ôm thì còn để ai ôm?” Vu Duệ thoải mái đùa giỡn với chị em tốt, bỗng nhiên cảm thấy eo mình bị một vòng tay vững chãi ôm lấy.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Phó Uyên đã đứng sát gần cô từ lúc nào, tay anh rất tự nhiên vòng qua eo cô, anh đá lông nheo cười rất không tử tế: “Có muốn đi xem phim cùng cái đùi vàng này không?”
“Đang đi hẹn hò với đại thần tôn hả? Vậy thôi, tao không dám làm phiền nữa.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách của Bạch Yên.
Đã lâu lắm rồi chưa đi xem phim, Vu Duệ vừa nghe anh hỏi, không hề do dự mà thoải mái đồng ý.
…
Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại, hai người mua túi xong thì đi thang cuốn lên, rất nhanh đã đến nơi.
Giờ này phần lớn phim đã chiếu được 1/3, muốn xem phải đợi một hai tiếng nữa, mấy suất chiếu gần nhất chỉ có một bộ phim tình cảm và một bộ phim hoạt hình.
Dù sao hai người cũng già đầu rồi, lại đến để hẹn hò, cho nên thống nhất chọn phim tình cảm.
Trong lúc đứng xếp hàng mua vé, Vu Duệ hỏi: “Anh đã từng đi xem phim ngoài rạp chưa?”
“Rồi.” Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận.
“Ồ… Đi cùng ai thế?” Dương Minh Châu là người đầu tiên và duy nhất cô nghĩ đến, nghĩ vậy, trong lòng bỗng thoáng qua cảm xúc mất mát.
Chính cô cũng không phát hiện ra, câu hỏi của mình có chút ý tứ ghen tuông.
Phó Uyên liếc nhìn cô một cái, mím môi nén cười.
“Đi với mấy người anh em.”
“Hoá ra là thế.” Vu Duệ híp mắt cười, trong bụng tự trách bản thân suy nghĩ hẹp hòi quá rồi.
Phó Uyên thừa hiểu vừa rồi cô nghĩ gì, dù biết nhưng vẫn cố hỏi: “Chứ không em nghĩ là ai?”
Vu Duệ không đáp lời anh, cô ngẩng đầu lên, giả bộ theo dõi trailer phim chiếu trong màn hình nhỏ đặt trên đầu dãy bán vé.
Cả quá trình xếp hàng mua vé và soát vé vào phòng chiếu, vẻ bề ngoài của hai người hình như không hòa hợp với môi trường xung quanh cho lắm.
Những người khác đa phần