Tại một cửa sơn cốc âm u tĩnh mịch một nữ tử có khuôn mặt hết sức thanh tú, nàng trố mắt nhìn chiếc giỏ trúc đựng đứa trẻ sơ sinh đang gào lớn kia mà cảm thấy sức sống con bé thật đáng nể phục. Tại nơi có nhiều chướng khí(khí độc) thế này mà bộ dạng khỏe mạnh không hề gì kia của nó khiến khóe môi nàng nhếch lên một độ cong vừa ý. Lâm uyển Thanh nhắc lên chiếc giỏ rồi cất bước tiến vào sơn cốc.
Mười năm sau :
- Giáo chủ, Thanh Thanh ngày một xinh đẹp mê người, toàn bộ nam giáo chúng luôn tìm cách làm phiền con bé. Một thuộc hạ hướng Uyển Thanh thông báo.
- Ồ…vậy đuổi toàn bộ nam giáo chúng đi, từ nay chỉ thu nhận nữ đệ tử thôi có biết không …Giáo chủ ngũ độc giáo vuốt tóc tiểu nữ tử xinh đẹp kia một cách cưng chiều nói.
Kể từ đó Ngũ Độc giáo, giáo chúng chỉ có toàn là nữ nhân.
Năm năm tiếp sau đó :
Tử Ni ngươi chuẩn bị đi nhé…ta dẫn Thanh Thanh ra cốc một thời gian…
Thế nhưng chuyến đi kia quả thật không dài, chỉ kéo dài ba tháng nhưng khi quay trở về vị giáo chủ kia toàn thân mệt mỏi phân phó với thuộc hạ tên Tử Ni :
- Từ nay con bé đổi tên thành Lâm Uyển Uyển, cái tên Lâm Thanh Thanh kia từ giờ đừng nhắc đến nữa.
- Uyển Uyển, từ nay con cứ ở lại trong cốc này đừng ra ngoài nữa có biết chưa ?
- Dạ sư phụ. Uyển Uyển ở một bên cung kính vâng lời, trong đôi mắt nàng thoáng hiện chút u buồn.
Giang hồ dậy lên một con sóng lớn bọn họ cùng đổ xô đi tìm một vị mĩ nhân tuyệt sắc có tên là Lâm Thanh Thanh thế nhưng nàng giống như chưa từng tồn tại trên cõi đời này tan biến mất vào hư không.
Một mỹ nữ tuyệt sắc ngồi bên hồ sen hướng đôi mắt mơ màng nhìn về phía hồ khiến khung cảnh đẹp đến khó thở nổi. Với cảnh đẹp như vậy cùng mỹ nhân dễ khiến người ta liên tưởng với tiên nữ hạ phàm. Thế nhưng sắc đẹp kia của nàng không thể sánh cùng tiên nữ. Sắc đẹp đó có một thứ ma mị cuốn hút mắt người nhìn đến mức không thể thoát ra khỏi nó mà ngây ngẩn cả người. Nàng giống với yêu nghiệt hơn là tiên nữ, cảnh đẹp,ý vui thế nhưng mỹ nữ kia lại há to mồm ngáp dài khiến khung cảnh chung quanh mất hết cả ý vị.
- Tử Ni lại có việc Quan trọng sao ? Uyển Uyển vừa hỏi vừa ngáp một cái thật to đêm qua vì quá say mê cuốn Cổ ngôn (ngôn tình của thời xưa)mà Tử Ni mới đem về thế nên đến giờ vẫn còn rất buồn ngủ.
- Là việc quan trọng. Từ Ni nhìn vị giáo chủ xinh đẹp kiều mị của mình trong lòng thầm kêu khổ. Nàng đã ba mươi tuổi thế nhưng tuổi tác dường như không khiến vẻ đẹp kiều mị kia giảm sút mà dường như nó càng khiến nàng trở nên ma mị hơn cuốn hút ánh nhìn của người khác hơn.
Tử Ni lấy ra một cuộn da nhỏ trên đó là bút tích của sư phụ nàng đưa cho Uyển Uyển
- Là di Nguyện của sư phụ người. Bà nhẹ nhàng nói giọng nói có chút khó xử nhưng muôn phần chắc chắn…Uyển Uyển trừng to mắt nhìn những gì viết trên đó khiến nàng như quên mất luôn cơn buồn ngủ...
- Không thể nào… Nàng kêu lên giận dữ quay sang nhìn Tử Ni cái di nguyện kiểu gì thế này…rõ ràng là nhầm lẫn rồi…hoặc là đưa sai người rồi cũng nên…
- Ngươi chắc di nguyện này là dành cho bản giáo chủ chứ… ? Khóe môi nàng khẽ giật giật giọng nói run nhẹ hỏi…
- Ta chắc chắn…
- Nếu không làm theo thì sao