Vừa nói Uyển uyển vừa tiến lại gần hắn , rất tự nhiên nàng rúc vào ngực hắn nhắm mắt mệt mỏi. Vô Tình bị một loạt các động tác đó của nàng dọa sợ, hắn như người phải bỏng đẩy nàng ra.
- Cô nương thỉnh tự trọng ..nam nữ hữu biệt…Vô tình lại lạnh mặt nói. Tim vì hành động thân mật kia của nàng mà đập gia tốc trong lòng ngực.
- Chuyện gì cũng làm cả rồi còn tính toán gì kia chứ…chăm sóc chàng cả đêm, nay chỉ mượn ngực dựa một chút mà cũng không cho, chàng thật nhỏ mọn… nàng giận dỗi quay đi. Không biết mình có làm quá hay không nhưng đây toàn là những gì Thanh Hồng dạy nàng cả. Vô Tình lại vì câu nói kia mà luống cuống không thôi hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
- Thật ra những gì xảy ra giữa ta và nàng là do bất tắc dĩ…vả lại …Nói đến đây hắn đã nghe thấy tiếng hít thở rất đều bên cạnh của nàng. Hắn thở dài, vì sao một nữ nhân này lại có thể nằm cạnh một nam nhân thoải mái ngủ không chút phòng bị như thế. Hắn nhấc người định đứng dậy nhường giường cho nàng, thế nhưng thân lại vô lực không thể động.
Uyển Uyển cố ý làm bộ ngủ khi nghe hắn giải thích, không rõ tại sao mỗi khi nghe hắn cố giải thích cùng nàng, nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi thấy hắn muốn tránh xa nàng dù không rõ lý do của hắn, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy bực mình. Uyển Uyển làm bộ cựa người quay sang ôm lấy hắn thật chặt. Nàng nghe được hơi thở hắn trở nên hỗn loạn, thân mình hắn cứng ngắc, nhưng cũng không đẩy nàng ra nữa, Uyển Uyển vừa lòng nhếch môi mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Tất cả những gì nàng làm đều do Thanh Hồng bày cho. Bà nói khi xưa bà theo đuổi mấy vị phu quân của mình cũng nhờ mặt dày mà mới có thể khiến họ tự nguyện đi theo.
Khi Uyển Uyển thức giấc cứ ngỡ nàng vừa mở mắt ra sẽ thấy Đoạn Vô tình nhưng đối diện cùng nàng chỉ là chiếc giường trống không có hơi ấm. Hẳn là người bên cạnh đã rời đi khá lâu rồi, cứ ngồi đó nhìn chiếc giường đến ngẩn ngơ cả người , chợt nghe phía sau một câu hỏi với giọng điệu âm lãnh lạnh lùng
- Mục đích của nàng là gì ? Vì sao hạ dược toàn bộ tướng quân phủ ? Nàng có âm mưu gì ?
- Âm mưu ? Chàng đang nói gì ? Uyển Uyển kinh ngạc không thôi, nhìn sắc mặt rét lạnh kia của Vô Tình. Nàng cực kỳ ghét thái độ lạnh lùng kia của hắn, nàng cũng đoán chắc hắn sẽ tức giận khi biết dược kia do nàng hạ. À nói đúng ra thì nàng cũng là nạn nhân, Tất cả là do Thanh Hồng chủ trương thế nhưng thân làm giáo chủ, trách nhiệm đương nhiên do nàng gánh. Nàng từng nghĩ cùng lắm hắn ghét bỏ, nàng chỉ cần khiên trì theo đuổi là được. Nhưng Thái độ kia của hắn cứ như nàng đang có lỗi với toàn bộ thiên hạ vậy, không phải chỉ có lỗi với mình hắn.
- Nói…nàng là gian tế của nước nào phái đến…Vô Tình nghiến răng nghiến lợi tức giận quát lớn. Dù biết nàng là kẻ hạ dược cũng không khiến hắn tức giận vì hắn luôn cho rằng có lẽ nàng là kẻ tùy hứng. Bởi hắn đã từng gặp nàng ở thanh lâu nên cũng không lạ lắm mức độ tùy hứng của nữ tử này.
Hắn biết nàng vì muốn tìm một phu quân theo di nguyện của giáo chủ đời trước nên mới bày ra nhiều trò như thế. Hắn sở dĩ biết được việc đó cũng bởi sau khi nàng đánh hắn một chưởng rồi đùng đùng bỏ đi, một kẻ đến cho hắn uống thứ dược gì đó. Bà ta vừa đút thuốc vừa lầm bầm một mình. Tuy hắn không thể mở mắt ra lúc đó, nhưng hắn nghe hết những lầm bầm kia. Qua đó hắn biết được mục đích tuyển phu quân của nàng. Tuy vậy hắn cũng không hề ghét nàng, hắn từng nghĩ có khi hắn